Em đóng cửa đi vào thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Em lại ra mở cửa thì thấy em ấy đứng ngoài cửa
– Ê, bộ em làm phiền gây khó chịu cho anh lắm hả?
– Không,làm phiền gì đâu, chỉ là anh hơi mệt.
Nói thật với các thím nếu là con trai thì em đã sẵng giọng: Ừ đúng, quen thân gì mà hỏi thăm, tôi mệt rồi. Mà con trai thì ai người ta hỏi làm gì.
– Ừ, mệt thì nghỉ đi.
Nói xong em ấy định quay đi về phòng. Bỗng dưng không hiểu em lấy can đảm ở đâu nói với theo:
– Anh sợ người yêu Ngọc ghen.
Em quay mặt lại:
– Người yêu? Người yêu nào?
– Cái người tối qua chở em đi chơi đó?
Ngọc thoáng bối rối vài giây:
– Theo dõi em sao mà biết?
– Theo dõi chi, vô tinh nhìn thấy.
-Sao hôm trước mạnh mồm bảo có người yêu cũng không sợ? Mà đó là anh trai họ em đấy, chở em qua nhà bác chơi chứ người yêu nào. Bậy bạ.
– Hử? Anh họ hả?
Ừ đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ. Đúng là ngu thật, sao cứ nhìn thấy con trai đưa con gái đi là đã tối mắt vào nghĩ ngay là người yêu nhỉ? Ngọc tự mình thuê một căn nhà để sống vậy và có vẻ đài các vậy thì ông anh giàu có như vậy thì cũng là hợp lý thôi.
– Làm gì mà ngẩn tò te ra vậy? Mà sao quan tâm dữ vậy?
– Tại…tại…. Anh thích em.
Đấy, lời tỏ tình đầu tiên của em nó như vậy đấy các thím ạ. Sau lời tỏ tình của em thì hai đứa trân trân nhìn nhau.
– Xí, gớm. Không nói với anh nữa. Vô duyên.
Em ấy mặt đỏ phừng phừng lại càng xinh hơn. Phát tiết được ra lòng em nhẹ nhõm hẳn. Ngọc quay mặt chạy về phòng, em đừng đó trông theo dáng nhỏ đi vào phòng mà lòng lâng lâng. Vậy là mình đã thành công bước đầu tiên.
Em về phòng xách điện thoại lên nhắn tin liền.
– Xin lỗi nhé
Không thấy Ngọc trả lời, em ngồi canh cái điện thoại như đứa trẻ con canh kẹo sợ người khác vào giựt mất.
– Vì cái gì?
– Thì vì chuyện chiều nay.
– Anh vô duyên quá đi.
– Chả biết, thích em.
– Quen được mấy bữa mà thích? Biết gì em mà thích.
– Không biết gì, chỉ biết thích em thôi.
Không thấy Ngọc nhắn lại.
– Nè, sao không nói gì?
– Nói gì là nói gì?
– Làm người yêu anh nhé.
Lại không trả lời.
– Làm người yêu anh nhé?
Lại không trả lời.
– Làm người yêu anh nhé?
– Làm người yêu anh nhé?
….
– Làm người yêu anh nhé?
Em chả biết nhắn bao nhiêu tin như thế nữa
– Khủng hả? Phải để người ta suy nghĩ chứ? Ngủ đi.
Suy nghĩ? Suy nghĩ tức là có cơ hội.
Em nằm mãi chẳng ngủ được, cũng chẳng buồn dậy chơi game, chỉ nằm nghĩ về khuôn mặt em ấy thôi là đã đủ sung sướng rồi.Em nằm mãi rồi ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng hôm sau em dậy sớm gọi cho em ấy luôn
– Dậy chưa? Đi ăn sáng với anh.
– Không đi, anh đi làm đi.
– Đi, năn nỉ đấy.
– Nói không đi mà không đi, anh cứ làm em khó chịu.
Thế là phải hai ngày sau em không nhắn tin gì nữa. Đến ngày thứ ba thì Ngọc nhắn tin cho em trước:
– Này, đi đâu mấy ngày vậy?
– Đi đâu đâu, để em suy nghĩ đó. Em la anh quá mà.
– Suy nghĩ gì, chả suy nghĩ gì cả. Mệt.
Em hạ quyết tâm rồi, phải tán cho bằng được. Thế là em đi sang gõ cửa nhà em ấy. Em ấy mở cửa, một thoáng ngạc nhiên. Em chẳng nói chẳng rằng gì cả nắm tay em ấy, tay con gái mềm và mát rượi các thím ạ.
– Làm gì vậy?
– Chẳng làm gì cả, nắm tay người con gái mình yêu thôi.
Lúc đó lòng em xốn xang vô cùng các thím ạ, chỉ sợ em ấy phản ứng mạnh thì cũng quê. Chờ mãi mới thấy em ấy nói:
– Thôi bỏ tay em ra đi, làm gì mà nắm mãi mà bóp chặt vậy. Đau.