Em tủm tỉm cười, đi bên em xuống nhà xe mà lòng em cứ mát rười rượi. Em xách con Exciter
của em chở thẳng gái đến quán cơm gà chiên xối mỡ mà em thi thoảng ăn. Đến nơi em ấy mới bảo:
– Em mời mà chưa hỏi ý kiến ở đâu đã chở thẳng đến đây rồi. Hay thật.
– Anh quên mất, thôi bữa nay anh mời, bữa khác em mời cũng được.
– Cha này hay thật.
Thế là hai đứa vào đó gọi 2 đĩa cơm gà ăn ngon lành, tình cảm có vẻ cải thiện nên nhiều. Chỉ có một điều không thay đổi là cách nói chuyện của em vẫn nhạt nhẽo như xưa.
Ăn xong em chở em ấy về luôn, trước khi về em không quên một câu mở:
– Sáng mai em rảnh không?
– Không anh. Mà chi vậy?
– Tưởng rảnh sáng mai đi cà phê với anh.
– Em không rảnh rồi.
Tự dưng em ấy đổi thái độ quay ngoắt 180 độ các thím ạ. Cảm giác lại lạnh lùng và xa cách chứ không như hồi tối nữa. Nói xong em ấy mở cửa và vào nhà luôn. Em chả biết em làm sai chỗ nào nữa. Em cũng mở cửa vào phòng mình, em suy tư lắm, nghĩ mãi chẳng hiểu mình nói sai gì để em ấy đổi thái độ như vậy. Hay do em vội vàng quá?
Đang nằm thì em nhớ ra khi nãy quên không lấy sạc điện thoại trong cốp xe lên để sạc pin. Thế là em lại lục tục chạy xuống lấy lên. Vừa xuống đến sân chung cư thì em như chìm vào tảng băng lạnh giá. Em thấy em ấy đang rảo bước tiến về một chiếc xe bóng loáng đậu ở sân chung cư. Nhìn thấy cảnh này uất khí em trào lên, mà kể cũng kỳ, đã là gì của nhau đâu mà tức vậy?
Một người đàn ông trung trung tuổi bước ra mở cửa xe cho em ấy, em ấy bước lên xe, chiếc xe chuyển bánh mà em cứ ngỡ bánh xe nghiến nát trái tim em.
Em nhớ lại khi hồi em ấy có hỏi em: “Anh không sợ người yêu em ghen à?”. Có khi em ấy có người yêu rồi thật. Mà nghĩ cũng đúng, em ấy xin xắn, đài các thằng cha kia lại có xế xịn. Mà từng ấy tuổi lại xinh xắn mà không có người yêu chẳng phải là vô lý sao.
Đang đứng thẫn thờ, thất vọng thì thằng cha nào ở tầng 1 lai mở bài “Tình em đại dương” nghe mà não ruột. Em thẫn thờ đi ra nhà xe rồi lặng lẽ đi lên phòng. Ôi đúng là phụ nữ thật ác độc, họ nhen nhóm cho ta một chút hi vọng, họ làm lòng chúng ra nở hoa rồi lại thẳng tay vùi dập nó. Lần đầu em mới biết cảm giác thế nào là thất tình, em nằm bẹp chả buồn làm gì cả, cứ nằm thế mà xót thương cho số phận hẩm hiu của mình.
Em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, sáng hôm sau ngủ dậy thì tâm trạng có đỡ hơn rất nhiều. Em tự nhủ với mình :”Mày ơi, là tự mày đa tình thôi, họ chỉ là mời cảm ơn mày vì mày đưa họ lúc họ say thôi, thái độ tối qua với mày rõ thế còn gì”. An ủi thì an ủi thế chứ buồn lắm các thím ạ. Đến nỗi lên cơ quan làm việc mà trưởng nhóm nhắc nhở em mấy lần vì ngồi bần thần ra không làm, ông ấy sợ ảnh hưởng đến tiến độ chung.
Đến chiều em về thì thấy em ấy cũng về, vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua lúc đi. Vậy là rõ, em ấy ở qua đêm với người yêu. Thật xót xa.
Em ấy cất tiếng chào em:
– Anh ạ!
– Ừ.
Thái độ em ấy vẫn lạnh lùng như tối hôm trước. Bỗng cô ấy chuyển giọng quan tâm:
– Anh ốm à? Sao mặt tái đi vậy.
– Không, bình thường em.
Nói xong em mở cửa đi vào nhà luôn. Em quyết tâm rồi, không nên tiếp xúc nữa để bớt đau khổ cho dù như vậy là hơi hơi bất lịch sự.