Ngồi như thằng ngố ở trong nhà em ấy một hồi mà chẳng xây dựng được chủ đề nào cho câu chuyện nên em ra về với nỗi thất vọng miên man với bản thân. Bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp được em vẽ ra giờ chỉ là gây một chút ấn tượng tốt với em ấy cũng không có. Thậm chí bày tỏ một chút thiện ý rằng mình có cảm tình với em ấy cũng không có.
Em là thằng hay có tính nản, mới lần đầu thất bại mà nghe con tim đã không còn động lực để chinh phục tiếp rồi. Vài ngày sau đó em sống trong nỗi buồn hiu quạnh do chính mình tạo ra. Bỏ cả thói quen ra ngoài lượn đi lượn lại ở hành lang để ngắm em ấy như lúc trước. Thế rồi cuộc đời ấy mà, ngay cả sự vụng về cũng có giá trị riêng của nó. Buổi chiều hôm đó trên công ty em cố làm cho xong việc rồi mới về. Thường thì em rất ít khi làm cố, vì trong công việc em suy nghĩ rằng con người nên có một kế hoạch, đừng bao giờ để mình vào vị trí bị động. Nhưng cuộc đời khi nào chả có ngoại lệ.
Em đang loay hoay mở cửa thì nghe đằng sau có giọng con gái trong trẻo cất lên:
– Ê, Anh
Bình thường nếu có thằng bạn mà ê với em là em ghét lắm, có phải “chó” đâu mà “ê”. Em rất ít khi có người tới chơi nên khi có giọng nói phía sau làm em giật mình rớt cả chìa khóa. Còn em ấy thì khúc khích cười, em lại mê đắm tập hai. Các thím biết không, con người đã đẹp rồi thì cái gì cũng đẹp cả. Chưa kể đẹp mà mình thích nữa thì khéo đi ỉa mình cũng thấy duyên dáng nữa.
– Anh làm gì xấu xa mà giật mình vậy.
Em chày cối:
– Em thình lình thế thì bố anh cũng giật mình chứ cứ gì anh.
– Hahaha. Sao anh về muộn vậy? Mọi hôm thấy anh về sớm lắm mà, làm em đợi mãi.
Chu choa ơi, sao mà nó ngọt ngào thế các thím ạ. Lúc đó tâm trạng em có thể tả bằng một từ là phấn khích. Mà vẫn cố kìm nén trong lòng và làm một bộ mặt ngạc nhiên và lạnh như cứt ngâm.
– Ủa, đợi anh làm gì vậy. Nay có việc công ty về muộn.
– Em mời anh đi ăn cơm gà. Đi!
– Mà dịp gì vậy?
– Chả gì cả.. à… coi như cảm ơn anh chuyện hôm trước đi. Đi… đi… đi.
Em thật sự bất ngờ, tưởng em ấy lạnh lùng, ít nhất là trước đấy hai ba tuần là như vậy. Cũng chưa quen thân mấy mà giọng nói như kiểu đã quen thân rất lâu rồi vậy. Tự dưng thấy mình ngu ngốc thật, cứ tưởng con gái đứa nào cũng chảnh chọe.
– Ừ, chờ anh vào thay quần áo rồi đi.
– Ok
– Ơ thế để em ở ngoài như này à? Không mời vào nhà à.
– Chết quên, em vào nhà đi.
Em chả thèm tắm, mà đúng hơn là không muốn tắm vì sợ em ấy phải đợi lâu. Em như thằng trẻ con lâu ngày được mẹ cho đi chợ, thay quần áo đánh nhoáng cái xong.
– Đi, mình đi em.
– Ủa, không gọi là chị nữa hả?
– Chị khỉ! – Em nhăn mũi.
– Chọc đó, mà đi với em thì người yêu anh chị ấy có ghen không đấy?
– Ghen, ghen chết đi được.
– Thế thôi không đi nữa.
– Đùa đấy, làm gì có người yêu mà ghen.
– Thật?
– Thật.
Em ấy ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:
– Sao anh không hỏi người yêu em có ghen không?
– Người yêu em có ghen không?
– Ghen
– Ghen cũng đi.
– Hahaha, trông hiền lành thế mà cũng đáo để thật.Click vào quảng cáo bên dưới ủng hộ mình nha. (đừng tắt quảng cáo liền nhé)
Bạn đang đọc truyện voz hay trên web Botruyen.