Sáng hôm sau, thường thường công việc của em bắt đầu ở công sở là khoảng 7h30. Vì em làm bên thiết kế nên sếp cũng k bắt buộc phải ở tại công ty làm việc, miễn là trong tổ hoàn thành xong nhiệm vụ chung là được. Tuy nhiên mỗi người phụ trách một phần nên sự liên lạc với nhau là rất quan trọng nên bọn em cũng đi làm rất đều.
Thói quen của em thường là dậy vào lúc 6h30p để làm vệ sinh cá nhân để kịp giờ làm. Do đêm hôm trước ngủ muộn nên sáng nay phải đến 6h40p khi tiếng chuông báo thức kêu lần hai em mới tỉnh dậy được. Phòng ngủ của em thì vẫn im lìm. Chưa thấy em ấy dậy. Em lặng lẽ ra sau nhà làm vệ sinh cá nhân. Tới 7h10 em vệ sinh cá nhân xong mà cửa phòng vẫn im ắng. Em bối rối k biết làm sao, không lẽ khóa cửa đi làm nhốt em ấy ở trong.
Cuối cùng loay hoay không biết làm sao em đành gọi cho trưởng nhóm ở công ty xin phép nghỉ buổi sáng. Ông ấy đồng ý luôn và không quên dặn dò công việc. Thế là em lại loay hoay cởi đồ pha 1 tách cà phê, bật máy tính cá nhân và lao vào làm việc. Phải tới hơn 10h trưa khi em đang hăng say làm việc quên hẳn chuyện có một cô gái đang ngủ trên giường của mình thì nghe tiếng lục cục mở cửa phía sau. Em quay lại thì thấy cô ấy mở cửa bước ra, khuôn mặt nhăn nhó, đầu tóc rối bù, chỉ có đôi mắt là vẫn trong veo hút hồn.
Em đang ngẩn ngơ nhìn đôi mắt thì nghe em ấy lí nhí :
– Cảm ơn anh nhiều nhé.
Lời cảm ơn của em ấy làm em bị kéo ra khỏi giấc mộng chìm đắm trong mắt em ấy. Em cũng bối rối:
– Dạ, không có gì đâu chị.
Thật ra em cũng thừa biết mình ít tuổi hơn mình, nhưng tính em nó hay ngại ngùng thành ra loay hoay không hiểu sao lại gọi em ấy là “chị”
Phải tới 20s em chả biết nói gì tiếp, em ấy cũng chẳng nói gì. Bối rối quá em lại tiếp:
– Chị có mệt không? Trong nhà tắm “mình” có sẵn bàn chải mới với kem đánh răng đấy.
Em ấy đáp:
– Cám ơn anh, dạ thôi chắc em xin phép về bên nhà luôn.
Em chưng hửng:
– Ừ, cái chìa khóa xe của em anh để ngay cạnh đèn ngủ ấy.
– Dạ em lấy rồi anh ạ, em còn nhỏ mà, anh cứ gọi em là em được rồi.
Em ra mở cửa cho em ấy về mà còn quên mất chưa hỏi tên của em ấy là gì nữa.
Cả buổi chiều em đi làm mà tâm trí cứ để tận đâu đâu, chả tập trung được công việc như buổi sáng. Đầu óc em chỉ hiện lên mỗi hình ảnh của em ấy.
Buổi chiều khi kết thúc giờ làm việc là em ton ton xách xe chạy về luôn. Trong giờ làm việc em đã nghĩ ra cách để tiếp cận với em ấy. Chạy trên đường mà tim em hồi hộp, có lẽ nó ở trong lồng ngực em đang nhảy tung tăng như một con chim sẻ nhỏ.
Về đến chung cư, sau khi cất cặp máy tính em chạy ngay sang phòng bên. Khi ở công ty hăng hái là thế, vậy mà đến lúc quyết định thì cái tính nhút nhát lại nổi lên, mãi sau em lấy hết can đảm mới dám gõ cửa.
Phải gõ đến hồi thứ 5 thứ 6 em ấy mới ra mở cửa. Em ấy mặc bồ đồ ở nhà bằng lụa trắng, tóc xõa hai bên, nhìn thật ngọt ngào. Thoảng một chút ngạc nhiên sau đó em ấy mỉm cười với em luôn:
– Anh ạ!
– Ừ, em khỏe chưa?
– Dạ em khỏe rồi anh ạ.
Theo kế hoạch là em sẽ mời em ấy đi ăn tối, mà bỗng dưng lúc đấy thấy mời đi ăn thì hơi kỳ kỳ, thực ra em cũng chả biết nó kỳ ở chỗ nào nữa, nhưng cảm giác thấy sai sai. Thế là em đứng đực ra không nói gì tiếp. Lúc đấy tự dưng em ước có được một phần của thằng bạn học hồi trung học của em, sao mà nó hoạt ngôn thế, nói chuyện với gái tíu ta tíu tít cả ngày không hết chuyện. Em hối hận hồi ấy không chịu khó đi theo nó để học một phần tài ăn nói của nó. Giờ mà nó ở đây em tôn nó làm sư phụ liền.
Sau vài giây im lặng thì em ấy tủm tỉm cười và bảo:
– Anh vào nhà uống nước đã.
Chao ơi, bỗng dưng em thấy mình kỳ cục ghê, giống kiểu mình lì mặt không chịu về bắt người ta phải mời vào nhà ấy. Đâm em hơi hơi tự ái, mải suy nghĩ em đứng thần ra. Em ấy nghiêng nghiêng đầu xõa bờ tóc mềm thẳng xuống trước mặt em, ngó ngó con mắt nhìn em tò mò.
Lúc đó em mới giật mình nhìn vào khuôn mặt khả ái ấy bao nhiêu tự ái biến đâu mất. Em bước vào nhà em ấy chơi. Chung cư thì như các thím biết đấy, căn nào cũng như căn nào về hình thức, chỉ có bài trí bên trong là khác nhau. Mà đúng là phòng con gái nó khác các thím ạ. Mùi thơm và mát rười rượi, khắp phòng trang trí tranh, hoa hoét tùm lum nhìn rất vui mắt. Ở giữa phòng khách là một bộ bàn ghế bằng gỗ dùng để tiếp khách, ra phía ban công có một bộ bàn ghế để ngồi bệt xem tivi nữa.
Ngoài ban công thì để mấy chậu hoa rất đẹp, em để ý thì có một chậu mai đỏ, một chậu hoa hồng với mấy cái hoa gì mà em chẳng biết tên. Phòng ngủ thì đóng nên em chả biết trong đó có gì. Chắc cũng là một phòng rất thơm tho.
Em bước thẳng ngồi vào bàn tiếp khách. Thấy vững vững dạ hơn chút, vì trước đây em rất ít tiếp xúc với con gái. Cứ có cảm giác con gái đứa nào kiểu cũng rất chảnh, làm quen với tụi nó hoặc tán tụi nó là điều gì đó rất khó khăn. Cộng với bản tính tự ái của em nên thà chết em cũng chưa bao giờ tán đứa con gái nào cả. Có lẽ cũng vì vậy mà em lỡ mất mối tính cấp 3 trong trẻo.