Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Quay trở lại trường học, phảng phất như đã trải qua mấy đời.
Bạn học lâu ngày không gặp cảm thấy vô cùng thân thiết, Dư Sơ giải thích một hồi với bạn cùng phòng rằng khoảng thời gian qua mình thực tập, mệt đến mức trời đất mịt mù nên không có thời gian rảnh liên lạc, sau đó cô và họ cùng đi ra quán lẩu bên ngoài trường rồi làm một bữa.
Trong bữa ăn, hai cô bạn ngồi hai bên đột nhiên tản ra, Lâm Khiết ngồi đối diện bỗng bước tới bá cổ cô: “Tiểu Sơ, có câu này mình không biết có nên nói ra không…”
Chiếc đũa trong tay Dư Sơ suýt bay ra ngoài, cô đẩy bạn mình: “Nói bậy gì đó, ăn đi!”
Lâm Khiết thở dài: “Nam thần nhà cậu có bạn gái rồi.”
Trước tiên cô sửng sốt một chút, sau đó bình thản lên tiếng: “Vậy à, mình cũng có bạn trai rồi.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau với vẻ khó tin, vội vàng bảy miệng tám lời hỏi han.
“Cậu từ bỏ nam thần ư?”
“Ừ.”
“Bạn trai cậu có đẹp không?”
“Vừa phải.”
“Dáng dấp anh ta ổn không?”
“Vừa phải.”
“Bạn trai cậu có điều kiện tốt hơn người kia chứ?”
“Vừa phải.”
“Bạn trai cậu…”
Dư Sơ bị hỏi tới mức phiền toái: “Chỉ số IQ của bạn trai mình cao gấp đôi anh ta!”
Ngày thứ hai, cô cầm luận văn đến văn phòng tìm thầy hướng dẫn.
Cô thật sự tin tưởng chỉ số IQ của bạn trai mình gấp đôi nam thần, cõi lòng tràn đầy niềm tin, đợi đến khi thầy hướng dẫn nói rằng: “Tốt lắm, có thể hoàn thành bản thảo được rồi.”
Sự thật đúng là như thế, sau khi xem xong, thầy hướng dẫn đẩy mắt kính: “Viết rất khá, có thể hoàn thành bản thảo trọn vẹn.”
Cô cúi đầu, vô cùng hài lòng vui vẻ: “Cảm ơn thầy ạ.”
“Em tìm người làm bài hộ ấy mà.”
Nụ cười của cô cứng lại, có đánh chết cô cũng không nhận: “Sao có thể chứ ạ, đây là bài em viết, tra cứu từ rất nhiều tư liệu, hơn nữa còn nhờ các đàn anh Tiến sĩ chỉ dạy.”
Thầy hướng dẫn cười cười. Ông đi dạy nhiều năm như vậy, còn cái gì chưa từng thấy chứ, những chuyện thế này thôi thì mở một nhắm nhắm một mắt cho qua vậy, tội gì làm khó dễ cô bé này. Vì thế ông nói: “Lo chuẩn bị bảo vệ luận văn cho tốt, đừng để người ta hỏi rồi mình trả lời không được, tôi cũng không cứu nổi em đâu.”
Dư Sơ sống chết gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ!”
Kế tiếp, Dư Sơ bắt đầu viết kế hoạch thực hiện, phần mở đầu bài báo cáo, trình bày luận văn, đánh giá kết quả đạt được và một số nội dung khác, cuối cùng mới đóng mộc, in thành quyển, thu vào đĩa CD (nộp luận văn gồm bản cứng và bản mềm), nộp vào ngày hai mươi ba tháng sáu, đợi đến ngày ba mươi bảo vệ luận văn.
Tần Hề giúp cô tìm những chỗ quan trọng, đồng thời nghĩ ra hai mươi mấy câu mà có khả năng các thầy sẽ hỏi, để cô thừa dịp mấy ngày này xem cho kỹ, học thuộc lòng.
Quên nói tới một chuyện, cô đã chuyển ra khỏi trường (KTX), đến ở trọ với Tần Hề.
Gần đây Tần Hề vì sự nghiệp mà bôn ba. Đừng hiểu lầm, không phải anh đi tìm việc đâu, mà là có rất nhiều bệnh viện tư nhân của gia đình vẫy cành ô liu với anh (mời gọi), anh đang tiến hành tổng hợp, đánh giá mấy bệnh viện này.
Ban đêm, cánh tay trắng nõn của Dư Sơ ôm chặt lấy cổ người đàn ông, mắt hiện hoa đào, khóe mắt đuôi mày vẫn còn sót lại tình dục chưa kịp trút bỏ. Cô thở hồng hộc bên tai anh: “Anh đừng bận rộn một cách vớ vẩn như vậy nữa, nhà nào trả tiền lương nhiều hơn thì mình làm cho nhà đó.”
“Em nghĩ đơn giản quá.” Tần Hề thấy cô gái nhỏ đáng yêu, anh ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, ăn một hồi: “Còn em thì sao, mấy ngày nữa tốt nghiệp rồi, em định đi theo hướng nào?”
Dư Sơ học chuyên ngành quản lý tài sản, trúng tuyển đợt ba (khoa chính quy) vào trường, tìm việc cũng không quá khó khăn. Cô suy nghĩ rồi nói: “Mẹ bảo em thi vào ngân hàng.”
Tần Hề biết nhà cô có điều kiện tốt, cô lại được ba mẹ nuông chiều quá mức: “Nếu em không muốn tìm việc cũng được, anh nuôi nổi em mà.”
Cô lắc đầu: “Không, em không muốn làm sâu gạo đâu.”
“Được, vậy theo ý em.”
Anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô, cô thoải mái híp mắt, sắc mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Sơ Sơ, nói em nghe chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đã tìm được người hãm hại em rồi.”
“Cái gì?” Dư Sơ bật người ngồi dậy như hung thần ác sát: “Có phải là kỹ nữ trà xanh* bên khoa Tài chính không?”
*Lục trà biểu: Kỹ nữ trà xanh, một từ dùng để gọi/hoặc chửi ai đó là gái điếm.
Tần Hề gật đầu: “Đúng là cô ta ở khoa Tài chính.”
Quả nhiên là cô ta, dám lấy thân phận của cô đi thử thuốc!
“Cho dù là tình địch cô ta cũng không cần phải đẩy em vào chỗ chết chứ! Oa oa… lòng như rắn rết, độc nhất là dạ đàn bà, mạnh tay bẻ hoa*.
*Lạt thủ tồi hoa: Mạnh tay bẻ hoa – thủ đoạn độc ác kinh sợ.
Đối với chuyện cô từng theo đuổi nam thần, Tần Hề biết rõ mọi chuyện, cô suy nghĩ nhiều, không biết anh có ghen không, có lẽ nên nói hết ra thôi.
Nghe cô gái nhỏ nói lảm nhảm vì căm giận bất bình, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, ánh mắt anh bỗng trở nên hiền hòa như vầng trăng: “Ngài Tô sẽ không bỏ qua cho cô ta, thời gian tới cô ta sống không tốt đâu.”
Dư Sơ hừ một tiếng: “Vậy anh nói với ngài Tô là lần sau cứ để cô ta thử thuốc đi, để cô nếm trải sự lo lắng hãi hùng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!”
Cô càng nói càng khiến Tần Hề sinh lòng áy náy: “Là lỗi của anh.” Cô gái nhỏ tươi ngon mọng nước, mềm mại non mềm thế này, sao lúc trước anh lại ra tay như vậy…
May mà anh vẫn luôn tuân theo ý định chân thành từ tận đáy lòng nên mới không gây ra tiếc nuối.
Anh hôn lên trán cô: “Sơ Sơ, anh yêu em.”
Dư Sơ kinh ngạc rồi ôm lấy anh: “Em biết, em cũng yêu anh, bác sĩ Tần ơi!”