Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được ống tiêm không phải thứ gì tốt. (không dùng não để nghĩ cũng biết ấy)
Những từ ngữ khủng bố như thử thuốc, thí nghiệm trên cơ thể người, chất độc hại xuất hiện trong đầu Dư Sơ, đồng tử đen nhánh của cô đảo lên đảo xuống giống như những viên ngọc bằng nước ngưng tụ trên mặt lá sen, linh động khẽ khàng: “Anh đừng qua đây, đừng qua đây, anh muốn tiêm cái gì vào tôi hả, ngừng ngừng ngừng, anh đừng có qua đây!”
Anh dừng bước lại, trả lời câu hỏi của cô: “ESCAPE, thuốc mới, có tác dụng với trung khu thần kinh.*”
*Trung khu thần kinh – nơi tập hợp các dây thần kinh trung ương
“Nhưng tại sao anh lại tiêm cho tôi, trời ạ.”
Cô hoàn toàn không muốn nghe anh nói hết, nghe cũng không hiểu, vội vàng cắt lời anh.
Khóe mắt anh hơi nheo lại, nhờ đó mà trong chớp mắt, cô cảm nhận được sự không kiên nhẫn của anh, nhưng nhìn kỹ mặt anh lại chẳng tìm thấy một chút dao động nào, một khuôn mặt âm u trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt nửa đóng nửa mở: “Không phải cô tới thử thuốc à?”
Này, có quỷ mới tới thử thuốc nhé!
Thân hình Dư Sơ di chuyển xuống dưới giường, hai cánh tay mảnh khảnh che chắn trước ngực, phòng bị bất cứ lúc nào: “Tôi không có, tôi không có muốn thử thuốc, tôi đang đi chơi xuân, bị người ta đánh thuốc mê, chẳng hiểu tại sao mình lại tới chỗ này.”
Cuối cùng, cô nhấn mạnh: “Thật đó, tôi không có tới thử thuốc, anh thả tôi đi đi.”
Người đàn ông lẳng lặng hạ mắt xuống, những ngón chân nhòn nhọn đáng yêu được ví như ngó sen non mềm của cô đang chạm vào mặt sàn, dường như phát hiện anh đang chăm chú, những ngón chân ấy e ngại cuộn mình lại, nhanh chóng rút khỏi mặt đất.
Anh lại bắt lấy gò má trắng bệch vì quá đỗi sợ hãi của cô, giọng nói cất lên giống như máy móc hạng nặng nghiền nát những sợi tơ, vừa cứng vừa thẳng, giọng điệu anh hơi cao: “Cô Dư, cô đã nhận tiền, nên thực hiện nghĩa vụ đi thôi.”
Hả? Cô nhận tiền cái mợ gì?
“Ta thật sự không nhận tiền, thật sự không nhận tiền. Tôi chỉ đi chơi xuân, thật sự đi chơi xuân đó, tôi không có nhận tiền của anh, anh hiểu lầm rồi, anh tìm lầm người, mau thả tôi đi đi.” Cô khóc không ra nước mắt, giải thích với anh.
Người đàn ông im lặng, đôi mắt vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô một lát rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn kéo cửa kính lên.
Người ấy vừa đi, Dư Sơ lập tức nhảy xuống khỏi giường, không có giày nên để trần gan bàn chân của mình và chạy chậm tới cửa, kéo ra nhưng nó không nhúc nhích, cô cũng không dám làm đi làm lại nhiều lần, chỉ biết nhìn ra bên ngoài, nhìn tới khi màn sương mờ mịt hiện ra trước mắt.
Cô quay người lại dán lưng vào cửa, dùng hết sức lực toàn thân để ghì chặt nó, vỗ vỗ lồng ngực nhảy liên hồi vì hoảng sợ, rốt cuộc đây là nơi nào, vì sao cô lại trở thành vật thử thuốc một cách không rõ ràng như vậy, quan trọng nhất là bây giờ làm thế nào cô cũng không muốn chết, nhất định phải chạy đi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Khi Dư Sơ đã gợi ý cho tâm lý (kiểu như tự an ủi tâm lý) của mình như vậy, hơi thở hỗn loạn của cô trở lại sự bình tĩnh có quy luật, hơi ẩm từ mặt đất xâm nhập vào lòng bàn chân, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống vài độ, bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao tay chân cô lại bắt đầu mỏi nhừ như bị nhũn ra, giống như bị sợi tơ nhỏ quấn chặt lấy, thân thể cô bắt đầu trượt dọc từ cửa kính, trượt xuống từng tấc một.
Tần Hề đẩy cửa ra, đóa hoa hồng nhỏ kiều diễm đang héo tàn, nằm sấp trên mặt đất, anh không có một chút bất ngờ nào, bước thẳng tới rồi xoay người bế Dư Sơ đặt lên trên giường. Tay anh sờ vào thanh ngang cạnh giường và kéo nó ra ngoài, lấy bộ đồ bệnh nhân có hoa văn màu lam được gói kín trong túi xốp màu trắng rồi đẩy nó trở lại.
Anh lại lấy đôi bao tay cao su mới toanh từ trong áo blouse trắng của mình ra, mở túi đồ được gói kín, từng động tác đều không hoang mang mà rất tỉ mỉ, đảm bảo ngón tay mình không tạo nên vết nhăn hay khe hở để cô dễ mặc.
Dư Sơ cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ vì quá mệt mỏi và không còn một chút sức lực nào nên cô không thể không khép mắt lại, cả người mềm mại như đóa hoa mặc cho người ta vuốt ve vân vê. Thế nhưng, khi nút cài của chiếc áo vải chiffon in hoa bị tháo ra từng cái một, thong thả từ từ, cô mới ra sức hé miệng, cổ họng phát ra tiếng chống cự: “Không, đừng, đừng mà…”
Tay Tần Hề không tạm dừng, sau khi cởi hết nút áo anh liền cởi thẳng áo lót của cô ra, thân thể người thiếu nữ trắng nõn nà, ấm áp mềm mại như bạch ngọc trơn bóng vẫn chưa cướp được ánh mắt anh, cũng không khiến anh phân tâm một chút nào
Ngay sau đó, anh cởi luôn nội y bằng tơ tằm viền hoa che phủ thân thể người thiếu nữ, bầu ngực nở nang cao ngất, mềm mại lộ ra, đầu ngực nho nhỏ non mềm rung động. Hình như chúng đang hấp dẫn Tần Hê, anh bình tĩnh nhìn xem chỗ trắng tròn mềm mại ấy, nhìn không rời mắt, cái nhìn vừa thâm trầm vừa chuyên chú.
Bầu ngực lạnh lão khiến Dư Sơ thật sự hổ thẹn, cô mím môi, hơi thở mong manh phản kháng: “Đừng nhìn đừng nhìn tôi, anh tránh ra!”
Anh thử đưa ngón tay ra, cẩn thận sờ sờ hai nụ hoa anh đào có kích cỡ bằng tiền xu ở đầu ngực.
“Á!” Dường như cô đã dùng hết sức để hét lên, dù rằng nghe qua giống như mèo con cất tiếng kêu: “Đừng có sờ, đừng có sờ, biến thái!”
Tần Hề lập tức thu tay lại, có chút không vui, biện giải (thanh minh) cho bản thân mình: “Tôi không có biến thái.”