Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Khi ấy là tháng Ba, đã bước qua ngày cuối cùng của tháng giữa xuân (tháng Hai), gió thổi qua hồ nước xanh biếc, anh đào hồng phấn nở rộ như núi hoa. Lúc này đang có khoảng ba đến năm người bạn hẹn nhau đến thưởng xuân đạp thanh*, du sơn ngoạn thủy trong thời tiết đẹp như vậy.
*Thưởng thức mùa xuân, du xuân trong tiết Thanh Minh.
Nhưng những việc đó đều không liên quan đến Dư Sơ.
Đối với người sắp tốt nghiệp Đại học như cô mà nói, mấy ngày qua quả là vô cùng thê thảm, cực kỳ tàn ác, hết sức khủng khiếp, bi thảm nhất trần đời.
Sửa đề cương ròng rã tám lần, cuối cùng cũng được chấp nhận, nhưng bản thảo lại sống chết không được thông qua. Cho dù cô sửa kiểu gì, giáo sư cũng tìm ra chỗ để bắt lỗi. Trong cơn giận dữ, Dư Sơ bỏ mặc luận văn tốt nghiệp, đi ra ngoài chơi trước đã rồi tính tiếp.
Tục ngữ có nói, năm hạn thì bất lợi.
Mưa xuân vừa tạnh, đất vẫn còn khá ẩm ướt. Giày của Dư Sơ đột ngột bị trơn, cô đang bước trên mặt đất bằng phẳng, không chú ý một chút đã ngã nhào, đầu gối đập vào đá vụn, vết xước màu đỏ liên tục hiện ra trên nền da trắng. Cô đành phải tạm nghỉ tại đình có mái cong cong vểnh lên, lợp ngói đỏ như son ở chân núi. Dư Sơ đạp một chân lên ghế dài, một tay đỡ lan can, bất đắc dĩ nhìn mà hâm mộ mấy người bạn tốt của mình đang đi xuyên qua tán rừng anh đào và đỗ quyên, bọn họ trêu chọc nhau, trò chuyện, chụp ảnh, sau đó, sau đó…
Sau đó thì…
Giống như bị sấm sét đánh trúng, Dư Sơ giật mình một cái, trí nhớ bỗng được thu hồi. Cô dùng hết sức lực mạnh mẽ để mở mí mắt nằng nặng của mình, trong tầm mắt vẫn mơ hồ hỗn loạn, ánh sáng sắc bén và lạnh như băng không ngừng kích thích dây thần kinh thị giác lẫn da thịt của cô, hàng mi đen dài như lông quạ giống như cánh bướm bị thấm ướt đang cố hết sức để mở ra, nhưng cho dù làm như thế nào cũng không thể mở hoàn toàn, cô gấp đến mức cả người đổ mồ hôi nóng hổi, cái trán trắng như gốm sứ đã rịn ra mấy hạt châu óng ánh (mồ hôi).
“Tỉnh rồi.”
Một chút ẩm ướt còn vương trên trán, kèm theo hơi nóng và dinh dính, hình như có một dòng nước trong suốt cọ rửa trong đầu, nung nóng nhiệt độ, cảm giác lo lắng xen lẫn hanh khô dần dần tụt xuống. Cô từ từ mở đôi mắt ướt sũng, một khuôn mặt nam tính lập tức đập vào mắt cô.
Ngũ quan được điêu khắc tinh tế, thật là tinh xảo làm sao, làn da trắng bệch, là kiểu da trắng do nhiều năm không tiếp xúc với mặt trời, âm u, có vẻ như người này bị bệnh, khuôn mặt không có một chút cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng vẫn không lay chuyển, nhìn lướt qua lại tưởng như người ấy không phải người thật.
“Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt mệt mỏi lười nhác của cô nhìn xuống phía dưới, anh mặc áo khoác dài trắng như tuyết, thân hình cao to, thật không ngờ anh chẳng hề gầy yếu. Anh có một đôi tay cực kỳ hoàn mỹ, đeo bao tay cao su màu sáng, tay trái cầm nhíp dài, tay phải kẹp ống tiêm kèm theo miếng bông được thấm ướt, tay phải anh lại giơ ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ, chĩa kim nhọn về phía trước khoảng chín mươi độ, mũi kim phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc này, Dư Sơ mới hoàn toàn thanh tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô cứng lại: “Anh anh anh là ai vậy hả? Anh muốn làm gì tôi?”
Cô chống tay về phía trước, lùi lại muốn ngồi dậy, mặt mày biến sắc, sóng mắt như nước mùa xuân bắt đầu xao động hỗn loạn. Cô nhớ ra mình bị hôn mê, sau đó mất đi tri giác.
Ơ, chẳng lẽ người đàn ông này bắt cóc cô sao?
Thấy sắc mặt anh không biểu cảm, anh lại giơ ống tiêm chĩa về phía mình, cô lập tức hét ầm lên: “Anh muốn làm gì tôi hả? Anh anh anh đừng có tới đây đừng có tới đây!”
Người đàn ông dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Cô gái ngồi trên giường ấy, hai má hơi phồng lên, ú ú như trẻ con, chẳng những không giảm đi vẻ đẹp mà ngược lại càng thêm nở nang no đủ, môi anh đào đỏ hồng, chiếc mũi ngọc quỳnh giống như trái vải mới lột, má tựa hoa đào, da tựa hoa lê, mồ hôi trong suốt lăn lăn. Mấy sợi tóc màu vàng nhạt xoắn nhẹ thành mấy vòng rồi dán vào má, cả người cô cực kỳ giống một đóa hồng Mân Côi tươi tắn, hương thơm kiều diễm ướt át khiến người ta muốn hòa hợp.
Thừa dịp người đàn ông đang quan sát mình, Dư Sơ nhìn khắp trái phải, và rồi cô tuyệt vọng khi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng được ngăn cách bằng lớp kính mờ, không thấy rõ tình huống bên ngoài, còn trong đây lại thật sự trống trải. Ngoại trừ chiếc giường nhỏ hẹp mà cô đang nằm là một chiếc đèn được đặt trên cao, phát ra ánh sáng mộng ảo màu trắng sữa, giống như nước tuyết bị vắt ra rồi tỏa khắp da thịt trần trụi của cô.
Cô cắn chặt môi, kéo góc chăn dán sát vào ngực mình. Thấy anh tiến lại gần thêm một bước, cô giống như gặp phải kẻ địch lớn, ngay cả tóc gáy cũng dựng cả lên: “Anh đừng qua đây, đừng qua đây, đừng!”
Người đàn ông dừng bước lại, dường như chân mày anh khẽ giật: “Đúng là dược tính (tính chất của thuốc) đã giảm xuống kha khá, có lẽ bây giờ tiến hành tiêm lần hai được rồi.”