Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nụ cười cứng đờ, xấu hổ của Đường Tô Nhã chầm chậm thu lại, cô quay sang phía thang máy, có lẽ vì phát hiện hai má cứng đờ khó coi, cô chà xát làm nóng bàn tay rồi áp vào mặt cho thêm phần ấm áp.
Cuối cùng thang máy cũng tới, cô bước vào bên trong trước, Nguyễn Tâm Kỳ theo sát phía sau. Đường Tô Nhã ấn nút lên lầu thứ mười ba, cánh cửa bằng kim loại từ hai bên khép vào chính giữa, để lại không gian nhỏ hẹp hít thở không thông.
Mặc dù khuôn mặt cô giấu đi mọi vẻ, nhưng trái tim đã sớm nhảy ra khỏi cổ họng đến miệng rồi, đôi môi anh đào không ngừng thổi ra hơi lạnh màu trắng sữa.
“Cô Đường không biết hổ thẹn sao?” Sau một hồi im lặng, Nguyễn Tâm Kỳ đã công phá bầu không khí.
“Có gì phải hổ thẹn?”
“Hổ thẹn gì chứ?”
Thấy Đường Tô Nhã mặt dày đáng sợ, Nguyễn Tâm Kỳ tức giận đến mức muốn bứt tóc, cô ta liếm liếm đôi môi khô ráp cho ẩm ẩm rồi nói: “Cô có biết tôi và Tử Châu là thanh mai trúc mã không? Nhà họ Cố đã đồng ý việc cưới xin của tôi và Tử Châu.”
Đường Tô Nhã khiếp sợ, tốt xấu cũng là ảnh hậu, đẳng cấp lại thấp như vậy sao?
Mặc dù sự thật như thế nào, ngoài miệng tuyệt đối không thể thua. Cô không hề do dự cho cô ta biết tay: “Thế à, vậy thì cô thật đáng thương, nhà họ Cố tán thành tức là chính anh ấy cũng không vừa ý cô sao?”
“Cô cho rằng anh ấy để ý cô à?”
Sóng mắt của Đường Tô Nhã đảo qua, xinh đẹp lạ thường: “Đó là chuyện đương nhiên. chắc chắn cô Nguyễn đây không biết Cố Tử Châu đối xử với tôi rất tốt, rất dịu dàng, nửa tháng qua, ngày nào cũng tôi cũng dính lấy nhau.”
Nguyễn Tâm Kỳ mắc nghẹn, không biết nói cái gì để chèn ép sự kiêu ngạo của cô. Đúng lúc này, thang máy vừa khéo mở ra, cô ta lập tức thở phì phì chạy “cóc cóc cóc” ra ngoài (tiếng giày cao gót), đâm đầu bước tới chỗ Cố Tử Châu, há miệng thở dốc: “Tử Châu…”
Ánh mắt anh lướt qua bờ vai cô ta, dừng lại ở Đường Tô Nhã đang đi sau lưng cô ta, lườm nhẹ một cái rồi rũ mi mắt xuống, cười ôn hòa mềm mỏng: “Tâm Kỳ?”
“Tử Châu, ăn chưa?”
“Ừm, chưa ăn.” Anh đáp lại.
“Đạo diễn Cố.” Áo lông to sù sụ, che đi đường cong uyển chuyển của cô, mà hành động nhăn mày nở nụ cười lại tạo nên dáng vẻ mê người một cách khó hiểu.
Cố Tử Châu cũng đáp lại một tiếng “ừ” khá nhạt, tiếng hừ hừ từ mũi, ngữ điệu hơi kéo dài, vừa trầm thấp lại gợi cảm: “Cô không có xe, đợi lát nữa qua ngồi với tôi.”
“Được, cảm ơn đạo diễn Cố.”
Tâm trạng của Nguyễn Tâm Kỳ lại càng không tốt.
Trong đầu vừa đố kỵ vừa tức tối, khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, trong lúc quay phim cô ta khó mà tập trung được, không có tâm trạng, phạm sai nhiều lần, chỉ đọc lời thoại thôi cũng đọc sai rất nhiều lần.
Một cảnh quay bị NG* vài chục lần, Cố Tử Châu kêu tạm dừng trước, cầm chai nước nhỏ trong tay, mở nắp ra uống một ngụm rồi đặt xuống: “Cô nghỉ ngơi một lát, quay phần diễn của Đường Tô Nhã trước đi.”
*NG – No Good: Cảnh quay bị hỏng.
Bên kia, Đường Tô Nhã cởi áo lông, tháo khăn quàng cổ và bao tay ra.
Dưới mái hiên là thành lan can sơn son vắt ngang, bông tuyết không ngừng bay từ ngoài lan can bay vào, gió thổi phần phật vù vù.
Cô mặc váy áo thêu hoa, chiếc áo không bâu màu xanh da trời, trên trán được phủ một lớp tóc mái, tóc đen kết thành búi, hai sợi tóc buông lơi trước ngực.
Đông lạnh có giai nhân mặt trắng môi hồng, vẻ mặt cao ngạo như băng, chân mày lại ép thấp xuống, nhìn không ra vui mừng hay giận dữ.
“Anh tới đây làm gì?”
Giang Diệc sắm vai nam chính Hà Thẩm, trên người mặc trường bào màu xám trắng, tóc ngắn tao nhã.
“Em sắp kết hôn, anh đến thăm em.”
“Không cần đâu.” Cô trả lời một cách “chém đinh chặt sắt”.
Anh ta cười chua xót: “Anh vì em mà từ bỏ Đỗ Nhược, kết quả em lại từ bỏ anh, là báo ứng.”
Cô xoắn chiếc khăn lụa trong tay, quay lưng lại và bỏ đi: “Là em có lỗi với anh.”
“Hoài Hương này, em áy náy ư?”
“Không đâu, bởi vì gia tộc cần em.”
Cố Tử Châu hô ngừng lại: “Đường Tô Nhã, cảm xúc của cô trong cảnh này không đúng.”
“Tô Hoài Hương thật sự không có một chút áy náy nào, cô nên biểu hiện ra vẻ đương nhiên, ‘làm việc nghĩa không chùn bước’, thử lại một lần nữa xem.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Cố.”
……