Ý nói sau khi làm tình xong, rút… gậy ra (ở đây mình chuyển ngữ thoáng ra xíu) thì coi như không còn tình nghĩa gì nữa
Diệp Thư chớp chớp đôi mắt mông lưng, hàng mi đen như mực nhảy lên nhảy xuống liên tục. Những ngón tay cô giãn ra rồi lại nắm thành từng nắm nhỏ. Vì ngón tay co lại tạo thành đường gấp khúc nên mấy đốt trên ấy lồi ra, cấn vào bề mặt bằng thủy tinh cứng khiến cô bị đau, cơn đau ấy cũng đã giúp cô kéo lý trí trở về.
Hình như Khương Nhạc đoán được phản ứng của cô, anh hít sâu một hơi và nói: “Không nói cũng chẳng sao, anh còn nhiều cách mà, một ngày nào đó em cũng sẽ nói thôi.”
Thân thể cô bị anh cuộn lại, gậy th*t xoay tròn 360 độ trong huyệt nhỏ. Anh ôm sống lưng cổ, rút ra cắm vào điên cuồng, tiến lên vừa sâu vừa mạnh. hoa huy*t lẫn tâm hoa nhỏ bé và tử cung bé bỏng của cô đều bị xâm chiếm hoàn toàn, chẳng còn một chỗ trống nào.
Sắc trời đã tối, bóng đêm phủ màu mực lên người đàn ông trước mắt Diệp Thư. Cô hoàn toàn không còn thấy rõ anh nữa, chỉ thấy có bóng dáng ai đó va chạm lên xuống một cách mơ hồ. Bàn tay to nóng rực không ngừng đung đưa đôi bầu ngực nảy nở, bầu ngực ấy đã bị tình dục làm càn, xoa nắn đủ hình đủ dạng.
Không có cánh tay chống đỡ của người đàn ông này, chân Diệp Thư run lên mấy lần. Đầu gối cô hơi khuỵu xuống, suýt chút nữa đã ngã quỳ rồi. Cô vội bám đôi tay nhỏ bé vào khuỷu tay của Khương Nhạc, từng ngón co lại mà bấu chặt lấy cánh tay anh. Da của đàn ông rất khác với da thịt non mềm trắng mịn của cô, nó vừa thô vừa nóng, giống như có một dòng điện đang chạy trên đó. Khi tiếp xúc da thịt với nhau, cô liền giật nảy mình, cảm giác run rẩy xen lẫn tê dại lan từ đầu ngón tay xuống đến ngón chân.
Huyệt nhỏ phản ứng đặc biệt kịch liệt, dịch mật chảy ra róc rách, cửa huyệt co rút dữ dội, bấu chặt lấy khiến cho gậy th*t khó lòng ra vào và làm nó bị kẹt ở ngoài cửa. Cây gậy đâm mạnh xuyên suốt vào trong tâm hoa, đầu gậy to như trứng ngỗng nhanh chóng chứa đầy cả tử cung.
“Sắp lên đỉnh rồi… Không được… Sắp lên rồi… A a a… Tới… tới…”
Một hồi qua đi, cả người Diệp Thư như bị lửa thiêu đốt, làn da đẹp của cô đỏ ửng đáng yêu. Cô cực kỳ kích động, ngón tay càng bấu chặt lấy tay Khương Nhạc, vòng eo mảnh mai linh hoạt, khuôn miệng đón ý nói hùa với việc anh đang “làm”.
“Huyệt nhỏ hư hỏng này, sắp lên nữa hả?”
Mồ hôi đổ đầy đầu Khương Nhạc, anh cũng đã đến hồi bùng nổ. Môi anh hôn loạn khắp trán, chân mày, gò má của Diệp Thư, cuối cùng mới ngậm chặt đôi môi mọng đỏ xinh đẹp của cô mà mút, đồng thời tốc độ ở thân dưới cũng tăng lên. Ước chừng qua năm phút đồng hồ, hai người đã ôm chặt lấy thân thể của đối phương, cùng nhau đạt tới trạng thái vui sướng thỏa mãn nhất.
Mọi việc đã xong. Khương Nhạc rút gậy th*t đã phát tiết nhưng kích cỡ vẫn còn khả quan kia ra, chất lỏng bị ngăn lại trong huyệt cũng ào ào đổ xuống. Anh không ngại bẩn, bế cô dậy rồi đặt cô lên sofa, còn mình thì dựa theo trí nhớ để lần mò trong bóng tối và bật đèn phòng khách.
Diệp Thư dựa cả người vào ghế sofa. Mấy sợi tóc đen mực rũ xuống, che đi đồng tử trong mắt tựa ngọc ẩn hiện. Gương mặt cô đỏ ửng, hàng mi buông xống như một cây quạt nhỏ.
Dáng vẻ mệt mỏi lười nhác, mềm mại không còn sức lực của Diệp Thư đã chẳng còn vẻ “phong tình vạn chủng” như ban nãy. Khương Nhạc nhìn cô và nói: “Anh đúng là nhặt được bảo bối, Thư Thư nhà anh thật đẹp làm sao.”
*Phong tình vạn chủng: Ý nói một người có nhiều dáng vẻ cử chỉ, có nhiều diện mạo khác nhau ở từng thời điểm khác biệt, xem hoài không chán. Trong lúc kích tình thì có quá nhiều dáng vẻ cử chỉ mới mẻ hiện ra, kaka
Không để ý tới mấy câu nói nhảm nói xàm của anh, cô chỉ mở miệng một cách thản nhiên: “Quần áo.”
Dáng vẻ của cô đã cắt ngang lời Khương Nhạc: “Phụ nữ vốn bạt điểu vô tình.”
Anh phủ áo vest lên người cô, còn mình thì chỉ mặc áo sơ mi và quần, sau đó anh ôm cô vào lòng. Cô thật sự rất mệt và buồn ngủ, vùi cả đầu vào ngực anh. Bàn tay ôn hòa hiền hậu của anh khẽ vuốt tóc cô. Cô mở miệng hắt xì một cái, sau đó níu cánh tay áo anh rồi chợp mắt một chút.
Cô đang nằm mơ sao? Tinh thần hoảng hốt, ý thức ẩn hiện, thân thể đột nhiên bay lên không trung, lung lay khẽ động, sau đó lại rớt xuống dưới rất vững vàng. Trong cơn mơ màng, cô đã hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cảm xúc ướt át hạ xuống trán cô nhưng rất mềm mại.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Ngay sau đó là tiếng “đùng đoàng, đùng đoàng” vang tận mây xanh. Trong nháy mắt, cô nửa tỉnh nửa mê, vừa mở mắt ra đã phát hiện không biết từ khi nào mà màn cửa đã bị buộc gọn qua một bên, cửa sổ mở rộng, trước mắt cô là bầu trời rộng lớn, bầu trời ấy có vô vàn những chùm pháo hoa phân năm mười nhánh đang chớp chớp màu sắc rực rỡ. Pháo hoa nổ nhưng cũng tan nhanh, hóa thành ánh lửa nhỏ của mấy hạt pháo. Hạt pháo còn chưa rơi xuống hoàn toàn, những chùm pháo hoa khác đã nở rộ ở phía chân trời, mê ly say đắm, tựa như ảo mộng.