Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 198: Quái Vật​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 198: Quái Vật​

Đạo quang kia tốc độ cực nhanh, phảng phất như tốc độ ánh sáng, chớp mắt liền không thấy đâu, cho dù bốn người Mộ Chỉ Ly thi triển tốc độ tới
cực hạn, nhưng vẫn không thể đuổi theo đạo quang kia.

Trước mắt một mảnh u ám, ánh sáng chói mắt đã biến mất, ba người Mộ Chỉ
Ly nhìn theo phương hướng đạo quang lao đi, nhíu mày, một màn bất thình
lình này vượt qua tính toán của bọn họ, ai cũng không biết Thiên Nhi sẽ
phải đối mặt với cái gì, mà cũng không biết làm sao để tìm được chỗ
Thiên Nhi đang tới.

Dung nhan anh tuấn của Mộ Dật Thần đầy vẻ lo lắng, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh, có chút bối rối.

– Vừa rồi ta chỉ thấy được Thiên Nhi đến chỗ này, sau đó lại đi đâu các ngươi có biết không?

Mộ Chỉ Ly lắc lắc đầu.

– Tốc độ quá nhanh, chúng ta căn bản không thể thấy rõ.

– Vậy phải làm gì đây? Một khi Thiên Nhi rời khỏi ngươi, Hắc Ám chi lực
sẽ tàn phá cơ thể nàng, không được bao lâu sau sẽ chết mất.

Mộ Dật Thần phẫn nộ dậm chân, trong mắt khó nén được sự đau đớn.

Hôm nay thật sự quá nhiều tai nạn, mọi chuyện ùn ùn kéo tới, tất nhiên
là cơ thể đã muốn chịu không nổi, mà tinh thần lại uể oải, lo lắng không thôi.

Dưới tình huống này, Hàn Như Liệt có lẽ là người bình tĩnh nhất.

– Ta có cảm giác, Thiên Nhi không gặp nguy hiểm gì, bên trong Vô Tẫn Hải này, muốn tìm Thiên Nhi chẳng khác nào mò kim đáy bể, Quang Minh lão
nhân tuỳ thời có thể xuất hiện, việc cần làm trước mắt chính là chữa
thương. Ta nghĩ, chúng ta trước tiên cứ để cho tu luyện giả trong trụ sở bí mật tìm kiếm Thiên Nhi, còn chúng ta thì lo trị thương, đó là cách
tốt nhất.

Mộ Chỉ Ly trầm mặc một lát, vẻ lo lắng trong mắt dần dần tan đi, bàn tay nắm chặt kiên định.

– Liệt nói không sai, với tình huống hiện tại của chúng ta, muốn tìm Thiên Nhi không biết là mất bao nhiêu thời gian.

Mộ Dật Thần tuy vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn
thì mọi người biết hắn thật sự không ổn, nhất là khi đang ở trong nước
biển, nước cứ chạm vào miệng vết thương, đau đớn khôn cùng, thời gian
càng dài, tình trạng càng nguy cấp.

Nghe xong hai người nói, Mộ Dật Thần dần dần bình tĩnh trở lại, trong
con ngươi tràn ngập do dự, rối rắm, lo lắng, đủ các loại cảm xúc, hắn
không thể bảo vệ Thiên Nhi, hiện tại lại không biết Thiên Nhi đang ở nơi nào, bây giờ hắn chỉ nghĩ phải tìm được Thiên Nhi, những thứ khác đều
không muốn nghĩ tới.

Nhưng mà, hắn hiểu rõ, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm
tính, hiện tại đã rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể làm như lời hai
người Mộ Chỉ Ly nói.

Mộ Chỉ Ly nhanh chóng tạo ra một cái không gian nhỏ dưới đáy biển, dùng
để ẩn thân, ở dưới đáy biển này nguy hiểm cũng rất nhiều, quái hình yêu
thú bơi lặn khắp nơi, gây nhiều phiền toái, chỉ có thế này bọn họ mới an tâm trị thương.

Hàn Như Liệt nhanh chóng triệu ra tu luyện giả của trụ sở bí mật, bảo bọn họ đi tìm tung tích của Thiên Nhi.

Nghe được việc này, tu luyện giả của trụ sở bí mật liền đáp ứng, ngày
hôm nay tuy rằng đã chết mất bao nhiêu người, nhưng mọi người vẫn không
hề sợ hãi. Bọn họ từ trước tới nay vẫn luôn được huấn luyện vì ngày này, cho dù ngày này quá mức tàn nhẫn, bọn họ cũng không trốn tránh!

Đợi sau khi mọi người rời khỏi, ba người Mộ Chỉ Ly mới bắt đầu chữa
thương. Bởi vì không có thời gian chữa thương sớm, cho nên thương thế
của ba người có chút trầm trọng hơn ban đầu.

Lục phủ ngũ tạng của Mộ Chỉ Ly bị thương nặng nhẹ khác nhau, một kích
của Quang Minh lão nhân thực sự quá mạnh mẽ, nàng nhanh chóng chiết ra
Quang Minh lực đang tàn phá bên trong cơ thể, rồi thông qua Hồi phục chi lực và Thiên Huyền châm pháp để chữa thương.

Thời gian dần dần trôi qua, ba người giống như nhập định, không có một
tiếng động nào vang lên. Vào giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn trong thời
gian nhanh nhất khiến bản thân hồi phục, đối với bọn họ, thời gian bây
giờ là quan trọng nhất.

Tu luyện giả của trụ sở bí mật tản ra, ở dưới đáy biển tìm kiếm, nhưng
mà rất lâu sau đó, ngay cả một bóng người cũng không tìm được, họ bắt
đầu mở rộng phạm vi ra, dốc toàn lực tìm kiếm thân ảnh của Thiên Nhi,
thỉnh thoảng còn xảy ra vài cuộc xung đột với quái hình yêu thú.

Thiên Âm Môn.

– Ầm! Ầm!

Hai tiếng nổ kinh thiên ầm ầm truyền ra, hai người Ngụy Văn bị Tù Vô Bi
đánh trúng ngay chính diện, hai người không thể chống đỡ được nên bay
ngược ra, bước chân đạp liên tục vào hư không, lúc này khó khăn lắm mới
ổn định lại, khí tức mất đi vài phần.

Công kích của Tù Vô Bi ngày càng dũng mãnh, hai ngươi cùng đối phó nhưng lại bị Tù Vô Bi phân tán ra nên lúc này kết quả mới như vậy.

Ngụy Văn lau đi vết máu ở miệng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn đối thủ Tù Vô Bi đúng đối diện, thực lực Tù Vô Bi nằm ngoài dự đoán của họ, nhất là
càng về sau thì Tù Vô Bi càng giống như nổi điên, công kích vừa nhanh
vừa mạnh, hai người bọn họ căn bản không thể nào chống đỡ được.

Trong khoảng thời gian này, hai người bị Tù Vô Bi đánh bị thương mấy
lần, cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ không thể kiên trì được nữa. Còn
Chung Sơ Cuồng mặc dù chiếm được lợi thế trước Long Ngọc Hồng nhưng Long Ngọc Hồng cũng không bị thương thế gì nghiêm trọng, hai người chiến đấu đã đến hồi gay cấn, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân chia
thắng bại được.

Nhưng từ lúc Tù Vô Bi giải quyết hai người Ngụy Văn, có thể nói thắng bại đã định.

Sắc mặt Tù Vô Bi rất khó coi, lúc Xảo Xảo ngã xuống thì hắn liền có cảm
giác rất rõ ràng là bọn Chỉ Ly đã gặp phải khó khăn lớn, thế nhưng tình
huống trước mắt khiến hắn không thể bỏ đi được, một khi đi khỏi thì
Thiên Âm Môn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Đó là tâm huyết cả đời của Long Ngọc Hồng, hắn không thể nhìn nó bị hủy
hoại được, nhưng lại lo lắng cho tình hình của bọn Mộ Chỉ Ly, những năm
gần đấy hắn vẫn chờ để tái chiến với Quang Minh lão nhân.

Nghĩ tới đây, thân hình Tù Vô Bi xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã đứng trước mặt của Ngụy Văn.

Con ngươi Ngụy Văn co lại, nhìn nắm đấm không ngừng phóng đại lên thì
thân hình vội lui, tuy nhiên ngay sau đó Ngụy Văn trợn to mắt, kinh ngạc quay đầu lại, không biết Tù Vô Bi đã xuất hiện phía sau hắn từ khi nào.

Một quả đấm của Tù Vô Bi vào lưng hắn, máu tươi trào ra, thân thể không
cách nào khống chế được liền ngã nhào về trước, nặng nề rơi xuống đất.

Tuy nhiên ngay cả khi Ngụy Văn bị trọng thương thì Tù Vô Bi cũng không
có ý bỏ qua cho hắn, thân hình tiếp tục bạo động, đợi cho Ngụy Văn ngã
xuống, thân thể Tù Vô Bi bỗng nhiên hướng về phía trước, hung hăng đấm
một đấm vào người hắn.

– Phốc.

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, máu tươi từ trên bầu trời văng ra tung tóe, thấm vào đất của Thiên Âm Môn.

Bàn tay to của Tù Vô Bi bỗng nhiên nắm chặt lại, nhìn máu của Ngụy Văn
dính trên tay mình, Ngụy Văn đến câu cuối cùng cũng không nói được,
trước khi chết đôi mắt hắn hiện lên sự không cam lòng cùng với sự ngạc
nhiên lưu lại trong lòng mọi người.

– Ngụy Văn!

Đổng Chấn Hạo hét lên, nhưng tất cả không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể nhìn Ngụy Văn biến thành một vũng máu, không còn sống nữa.

Tù Vô Bi chậm rãi xoay người lại nhìn, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Đổng Chấn Hạo, đôi mắt sắc bén, nói:

– Ngụy Văn đã chết, tiếp theo là ngươi.

Tù Vô Bi vừa dứt lời thì Đổng Chấn Hạo sửng sốt chớp mắt một cái, không
khỏi kinh hoàng, lúc trước hai người Ngụy Văn liên thủ để đối phó với Tù Vô Bi còn khó khăn mà giờ chỉ còn lại một người, kết cục gần như đã
định.

Hắn vội vàng xoay người, hướng về phía Chung Sơ Cuồng đang hừng hực khí thế chiến đấu với Long Ngọc Hồng, nói:

– Chung Sơ Cuồng, Ngụy Văn chết rồi, phải làm gì tiếp theo đây?

Sắc mặt Chung Sơ Cuồng cực kì khó coi, vốn nhất định phải phá hỏng tất
cả những gì thuộc về Long Ngọc Hồng, hắn còn đánh giá thấp thực lực của
Tù Vô Bi, ai ngờ được là một mình Tù Vô Bi đối mặt với hai người Ngụy
Văn và Đổng Chấn Hào lại chiếm được thế thượng phong, đánh cho hắn trở
tay không kịp.

Sao Hoàng Phổ Vân còn chưa đến? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì kế hoạch nhiều năm của bọn họ sẽ bị thất bại trong gang tấc mất.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngay lúc Chung Sơ Cuồng đang nghĩ đến
Hoàng Phổ Vân thì thân hình Hoàng Phổ Vân liền xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh mắt Chung Sơ Cuồng tập trung vào khuôn mặt của Hoàng Phổ Vân, lẽ nào Hoàng Phổ Vân đã giao thủ với ai? Tại sao gương mặt lại bị hủy?

– Lúc trước đụng phải đám người Mộ Chỉ Ly, đại chiến một hồi thì hình nhân đều ngã xuống.

Không đợi Chung Sơ Cuồng hỏi thì Hoàng Phổ Vân liền giải thích.

Chung Sơ Cuồng khẽ gật đầu, giờ khắc này hắn không còn tâm trí nào để lo những chuyện khác nữa.

– Ngươi và Đổng Chấn Hạo sang đối phó với Tù Vô Bi, phải giết chết Tù Vô Bi, tất cả hy vọng đều nhờ vào ngươi đó.

Chỉ cần giết được Tù Vô Bi thì kết cục hôm nay sẽ có sự thay đổi.

Đổng Chấn Hạo nhìn thấy Chung Sơ Cuồng ra lệnh cho Hoàng Phổ Vân xuất
thủ thì trong mắt hiện lên sự thất vọng, Hoàng Phổ Vân tuy rằng rất có
tiềm lực nhưng vẫn còn phải chờ phát triển hơn. Thực lực của hắn hôm nay cũng chỉ là Tạo Hóa cảnh, chỉ một chiêu của Tù Vô Bi là có thể giải
quyết.

Tuy nhiên tình huống tiếp theo lại khiến mọi người mở to hai mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc.

Cùng với đó Hoàng Phổ Vân kết ấn huyền ảo, một màn máu tươi vây xung
quanh người hắn, chỉ nghe một tiếng rống rung trời vang lên, một con
quái vật lớn hiện lên giữa không trung.

Thân hình của hắn cao chừng năm thước, giống như một người khổng lồ,
quanh thân đỏ bừng lên, trên cơ thể xuất hiện mấy cái sừng, da thịt thì
đầy bướu thịt, gương mặt không còn nhìn thấy rõ ngũ quan nữa, giờ phút
này hắn giương nanh múa vuốt, móng tay dài, sắc nhọn, nhìn như kim thép. Ngay tại đây mùi máu tươi nồng nặc không ngừng lan tỏa ra.

Thân hình to lớn lơ lửng giữa không trung, che tầm mắt mọi người, đột
nhiên nhìn thấy quái vật thì những người đều tê dại cả người, Hoàng Phổ
Vân biến thành quái vật này thì thực lực của hắn đã tăng lên với tốc độ
khủng khiếp, trong một thời gian ngắn đã đạt được thực lực tương xứng
với Đổng Chấn Hạo.

– Đó là gì? Thiếu chủ Thiên Ma Tông lại có bộ mặt quái vật này sao, đây không phải là con người.

– Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy, Thiếu chủ Thiên Ma Tông lại là một
con quái vật sao, chả trách là có cả hình nhân, nếu Thiên Ma Tông nắm
giữ Bồng Lai bí cảnh thì thiên địa này e là sẽ bị thay đổi mất.

Ánh mắt Tù Vô Bi hơi biến hóa, nhìn Hoàng Phổ Vân trước mặt, với thực
lực của Hoàng Phổ Vân tăng mạnh như vậy nhưng hắn vẫn chưa lo lắng, tuy
nhiên hắn khó mà ngờ được là Thiên Ma Tông lại chọn cách tàn nhẫn như
vậy, biến một người thành quái vật.

Phương pháp này hắn chưa từng nghe qua, nhưng thủ pháp thật quá mức tàn
nhẫn, thời gian gần đây luôn khinh thường tu luyện giả, không ngờ là
Thiên Ma Tông lại bồi dưỡng được một quái vật như vậy. Cứ tiếp tục tu
luyện như vậy thì mặc dù thực lực Hoàng Phổ Vân sẽ mạnh đến cực điểm
nhưng thần trí sẽ dần dần bị tà tính ăn mòn và trở thành một cỗ máy giết người.

Hôm này thấy được điều này thì rốt cuộc bọn họ cũng hiểu rõ bộ mặt của
Thiên Ma Tông, chính vì Thiên Ma Tông độc ác mà bọn họ không thể để cho
Thiên Ma Tông thực hiện được gian kế. Nếu để Thiếu chủ Thiên Ma Tông
tiếp tục như vậy thì có thể đi đến ngày đó hay không còn chưa biết.

Trong con ngươi Long Ngọc Hồng hiện lên vẻ phức tạp, đúng là đáng lo thật, bà lại càng thêm ghét Chung Sơ Cuồng.

– Chung Sơ Cuồng, ngươi đúng là phát điên rồi. Ngay cả việc tà ác như vậy mà cũng có thể làm được.

Chung Sơ Cuồng không quan tâm, nhún vai:

– Thực lực mạnh mới làm vua được, còn quá trình như thế nào thì không quan trọng.

Một quyền bùng nổ, từng tiếng nổ rung trời vang lên, động tác Chung Sơ
Cuồng nhanh như điện, trong chớp mắt quả đấm đầy kình khí đã đánh tới.

– Ầm!

Hai quyền chạm vào nhau, hai người đều lui về sau, bốn mắt nhìn nhau,
tia lửa văng khắp nơi, nhiều năm thù hận giờ bùng nổ, hai bên từ lâu đã
hận không đội trời chung.

– Long Ngọc Hồng, hôm nay Thiên Âm Môn nhất định sẽ bị hủy trong tay ta. Thắng làm vua, thua làm giặc, ta không cần quan tâm đến những thứ mà
ngươi nói.

Khóe miệng Chung Sơ Cuồng mỉm cười nhưng mang theo tà khí, nhiều năm qua hắn cùng với Long Ngọc Hồng dây dưa không ít chuyện, điều hắn ghét nhất ở Long Ngọc Hồng đó chính là Long Ngọc Hồng tự xưng là chính phái, và
thể hiện thái độ khinh miệt ma đạo.

Hắn, Chung Sơ Cuồng từ lâu đã thề nhất định phải khiến Long Ngọc Hồng
thần phục dưới chân hắn, chà đạp cái thái độ cao cao tại thượng của bà
ta.

Con ngươi Hoàng Phổ Vân phủ kín huyết sắc, nhìn chằm chằm vào Tù Vô Bi,
ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ oán hận, thân hình bất ngờ xông lên, khí tức
hồng hoang dã thú tà ác tràn ngập khắp người.

– A….!

Một tiếng rống giận dữ vang dội cả bầu trời, mặc dù thân hình Hoàng Phổ
Vân khổng lồ nhưng động tác của hắn không hề chậm, cùng với Đổng Chấn
Hạo xông về phía Tù Vô Bi.

Nhìn thấy hai người đang lao đến thì mắt Tù Vô Bị tối sầm lại, lập tức
trong mắt hiện lên ý định nhất định phải giết, nếu để Hoàng Phổ Vân sống thì đó là một tai họa, chi bằng hôm nay giết hắn đi.

Đại chiến lần thứ hai nổ ra, giao thủ một phát thì Tù Vô Bi liền cảm
nhận được thực lực cường đại của Hoàng Phổ Vân, hắn còn mạnh hơn cả Đổng Chấn Hạo nữa, nếu không phải vì lĩnh ngộ thuộc tính của Hoàng Phổ Vân
kém hơn mình thì đúng là không phải đối thủ của hắn.

Kình phong âm u nổ tung lên xé rách không trung, chỗ đánh nhau tiếng nổ
vang lên liên tục, thân hình Tù Vô Bi quỷ mị, chợt hiện chợt ẩn, di
chuyển nhanh như con thoi giữa hai người Hoàng Phổ Vân và Đổng Chấn Hạo.

Móng tay sắc bén của Hoàng Phổ Vân xẹt qua không khí, nghe rõ cả tiếng
xé gió, móng tay đi đến đâu thì nơi đó tóe lửa, cứng như sắt thép, lực
lượng cuồng mãnh đủ để phá núi phá đá, may mà Tù Vô Bi đối mặt với lực
lượng sắc bén này cũng rất cẩn thận.

– Xẹt!

Móng tay Hoàng Phổ Vân xẹt qua phía sau Tù Vô Bi, xuất hiện năm rãnh
máu, nhìn thấy mà giật mình, có thể nhìn thấy được cả xương trắng bên
trong.

Thân hình Tù Vô Bi bùng nổ, thủ ấn thay đổi, một khoảng không thất thải
quang mang chợt xuất hiện, phảng phất như một ngọn núi lớn, Đổng Chấn
Hạo bị vây trong không gian ấy, không gian ngày càng thu hẹp lại, Đổng
Chấn Hạo không ngừng không kích vào không gian để phá vỡ nó.

Thấy Đổng Chấn Hào bị khống chế thì lúc này Tù Vô Bi mới chuyên tâm đối
phó với Hoàng Phổ Vân. Mặc dù không gian này chỉ có thể khống chế Đổng
Chấn Hạo trong thời gian ngắn nhưng một chút thời gian ngắn đó cũng có
tác dụng cực lớn.

Thân hình Tù Vô Bi lóe lên, hóa thành một quang ảnh xuất hiện phía sau
Hoàng Phổ Vân, hai nắm tay vô cùng hung hãn, nặng như đá đánh vào người
Hoàng Phổ Vân, trong lúc nhất thời xung quanh người Hoàng Phổ Vân xuất
hiện vô số Tù Vô Bi, xuất hiện ở nhiều góc, tốc độ cực nhanh, mọi người
chỉ cảm thấy có vô số Tù Vô Bi tấn công.

Với đòn công kích của Tù Vô Bi thì từng cái bướu thịt đều nổ tung lên,
mùi máu tươi lại tỏa ra nồng nặc, huyết vụ phun trào, nhìn giống như một cơn mưa máu.

Cảm nhận được cơn đau truyền đến, Hoàng Phổ Vân nóng giận, hai tay điên
cuồng vung lên, nhưng không làm tổn thương đến Tù Vô Bi, một đôi mắt
không còn nhân tính tràn đầy bạo khí, điên tiết lên.

– Xẹt!

Một lưỡi kiếm đâm vào trong cơ thể Hoàng Phổ Vân, rút kiếm ra thì máu phụt ra, thấm đỏ quần áo Tù Vô Bi.

Đúng lúc này Đổng Chấn Hạo đã phá bỏ được không gian, điên cuồng lao
đến, gào thét, vươn nắm đấm vào sau lưng Tù Vô Bi. Hoàng Phổ Vân cũng
phong tỏa được thân hình Tù Vô Bi, năm móng tay nhìn như quỷ trảo, khí
tức hắc ám từ trong đó tràn ngập ra, mang theo âm khí.

Tù Vô Bi không lùi mà tiến tới, tránh thoát khỏi ngũ trảo của Hoàng Phổ
Vân, tay phải đột nhiên đổi hướng, vỗ vào chỗ bị thương của Hoàng Phổ
Vân, công kích phía sau cũng không hề né tránh, đấm tay của Đồng Chấn
Hạo đã dừng lại trên lưng Tù Vô Bi.

– Xoẹt xoẹt!

Cước bộ của Tù Vô Bi lảo đảo, lùi lại mấy bước, hơi có vẻ chật vật, khoé miệng tràn ra máu tươi, vẻ mặt tái nhợt đi vài phần.

Nhìn thấy một màn này, trên khuôn mặt đám người Đổng Chấn Hạo lộ ra tươi cười thản nhiên, Tù Vô Bi đã bị trọng thương, bọn họ đã nắm chắc phần
thắng!

– Ha ha, Long Ngọc Hồng, các ngươi nhất định sẽ thất bại

Chung Sơ Cuồng cười ha ha, trong thanh âm lộ vẻ thống khoái, nghĩ đến
sau này Thiên Ma Tông là thế lực mạnh nhất Bồng Lai bí cảnh, ông cũng
tương đương với chúa tể Chủ thế giới, thật thống khoái a!

Long Ngọc Hồng trừng mắt, nhìn về phía Tù Vô Bi, trong mắt lộ ra vẻ lo
lắng, hiện giờ bà cũng bị thương, thật sự phải thua sao? Cho dù đã gặp
qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này, lại làm bà cảm thấy khó chịu
quá.

Nhưng mà, đúng lúc này, khoé miệng Tù Vô Bi chậm rãi giương lên tươi
cười, lộ ra răng nanh nhuốm máu, nhìn có vẻ dị thường quỷ dị.

– Muốn thắng? Không đơn giản như vậy!

Chỉ thấy tay phải Tù Vô Bi đột nhiên nắm chặt, một tiếng nổ mạnh vang lên, Hoàng Phổ Vân biến sắc, máu từ trong mồm to phun ra.

Lúc này mọi người mới phát hiện, ở phần eo của Hoàng Phổ Vân xuất hiện
một cái lỗ thật lớn, máu tươi không ngừng chảy ra, cực kỳ doạ người. Ẩn
ẩn trong đó, có thể nhìn thấy cả nội tạng, Hoàng Phổ Vân che miệng vết
thương, thần tình kinh ngạc, không rõ tại sao lại biến thành như vậy.

Khoé miệng Tù Vô Bi dương cười, chỉ có thể nói là một vết thương đổi một vết thương, bản thân mình không né tránh một chiêu cứng rắn của Đồng
Chấn Hạo, lại nhân cơ hội nhét một cái không gian nhỏ vào bụng Hoàng Phổ Vân, giống như bom, tự nhiên sẽ sinh ra kết quả như thế.

So với thế cục hiện giờ, thủ đoạn bực này, quả là có lợi mà vô hại!

Tình huống, đã nghịch chuyển!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.