Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 187: Đến Nơi​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 187: Đến Nơi​

Lúc Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trở lại, Phượng Mạch Mạt đã tỉnh lại, đang nói cái gì đó với Ích Hàn, Cam Thuần Nhi thì ngồi ở bên kia, cùng với
hai người có khoảng cách nhất định. “Lộc cộc”, tiếng vó ngựa thu hút sự
chú ý của ba người làm họ quay qua nhìn, trên lưng con tuấn mã to lớn
màu nâu, trong lòng một gã nam tử áo đỏ tuấn mỹ yêu nghiệt là một vị nữ
tử bạch y thanh lệ xinh đẹp, ngựa từ từ chậm bước lại, nhìn như mộng như tranh. Cam Thuần Nhi và Phượng Mạch Mạt thấy một màn này, trong mắt
không hẹn mà cùng dâng lên vẻ cực kỳ ngưỡng mộ và ao ước. Bất kỳ một vị
nữ tử nào cũng đều mong muốn tìm được phu quân của đời mình, tình cảm
Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly quá tốt thực sự làm cho người khác ước ao.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt chậm rãi xuống ngựa, đem ngựa buộc ở cây cọc bên cạnh, lúc này mới đến gần ba người Ích Hàn.

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Mộ Chỉ Ly hỏi.

Phượng Mạch Mạt gật đầu:

– Ta rất khỏe, cảm ơn các người đã cứu ta.

Có lẽ bởi vì lúc nãy suýt nữa mất mạng nên tính cách kiêu căng của
Phượng Mạch Mạt cũng thu lại mất phần, ngay cả giọng nói lúng ta lúng
túng cũng nhỏ đi.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười:

– Cứu ngươi không phải là ta, mà là hắn.

Phượng Mạch Mạt chuyển ánh mắt qua nhìn Ích Hàn bên cạnh, trong con
ngươi trong suốt trong suốt gợn nước, vẻ mặt có chút cứng ngắc:

– Cảm ơn ngươi!

Ích Hàn nhún vai một cái, ánh mắt hắn liếc về nơi khác:

– Ta chỉ thấy một con chó nhỏ đáng thương nên thuận tay cứu thôi.

Hắn hiểu rõ ý của Chỉ Ly, Chỉ Ly bởi vì mình mới xuất thủ cứu Phượng Mạch Mạt.

Phượng Mạch Mạt ngẩn ra, gương mặt vốn cứng ngắc ngượng ngùng nhất thời ửng đỏ lên, đôi mắt vốn không nhỏ lúc này cũng trừng to:

– Ngươi mới là con chó!

– Nếu như ngươi không phải là con chó, tại sao lại cắn người?

Ích Hàn nhíu mày:

– Nói đến chuyện này cũng là do ngươi tự mình tạo nghiệt, nếu ngươi
không lấy bọn họ ra làm thí nghiệm, bọn họ cũng sẽ không đối phó với
ngươi như vậy.

Nghe vậy, Phượng Mạch Mạt giống như bất ngờ xì hơi vậy, thấp giọng lầm bầm vài tiếng, cũng không ai nghe rõ là gì.

– Tốc độ hai người các ngươi khá nhanh nha, nhanh như vậy đã tìm được ngựa trở về.

Ích Hàn nhìn bọn Mộ Chỉ Ly cười nói.

– Lúc đi vừa đúng lúc đụng phải có người nghỉ ngơi, bên cạnh còn có ngựa, ta liền mượn gió bẻ măng mang về, rất đơn giản

Hàn Như Liệt dưới ánh mắt kinh ngạc của Ích Hàn cười lơ đễnh một cái.

Cam Thuần Nhi bật cười khúc khích, nàng thật ra không ngờ tới Hàn Như
Liệt và Mộ Chỉ Ly lại là người như vậy, vậy mà lại làm ra chuyện như
vậy, nhưng mà, thật ra lại làm cho người khác cảm thấy khoảng cách kéo
lại gần hơn một chút.

Mộ Chỉ Ly lấy ra một đôi giày đưa cho Phượng Mạch Mạt:

– Đây cũng là tiện tay mang về, tuy là chân của ngươi bị thương không
thể đi bộ được, nhưng hai chân đi không thế kia thì có chút không thích
hợp.

Phượng Mạch Mạt lặng lẽ nhận lấy từ tay Mộ Chỉ Ly, chưa từng nói lời
nào, hình như là lúc trước bị Ích Hàn nói một phen bị kích động nên ngay cả lời cũng không muốn nói.

– Ích Hàn trầm mặc chốc lát, nói:

– Chân của ngươi bị thương không thể đi bộ được, vậy thì cỡi ngựa về đi, chúng ta còn có chuyện phải làm, không thể lãng phí thời gian ở đây
được.

Chỉ Ly bọn họ còn có chuyện rất quan trọng phải làm, bởi vì Phượng Mạch
Mạt, thời gian bọn họ lãng phí đã không ít, hắn hiển nhiên không thể lại trì hoãn lộ trình được.

Vẻ mặt Phượng Mạch Mạt sửng sốt một chút:

– Bây giờ các ngươi phải đi?

Ích Hàn gật đầu:

– Bởi vì ngươi, chúng ta đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, bây giờ ngươi đã tỉnh lại rồi, có thể tự mình đi về.

Ích Hàn quay đầu lại:

– Như Liệt, chúng ta tiếp tục lên đường.

Nghe Ích Hàn nói, ba người Mộ Chỉ Ly chậm rãi đứng dậy, nhìn Phượng Mạch Mạt ngồi dưới đất một chút, vẻ mặt hờ hững. Chuyện này đối với bọn họ
vốn cũng không có liên quan gì, nếu Ích Hàn đã nói như vậy, bọn họ cũng
không có lý do gì tiếp tục ở lại đây làm trễ nãi thêm nữa.

Lúc này, Phượng Mạch Mạt kéo lấy góc áo Ích Hàn lại:

– Ta … ta không thể đi về được. Một khi ta trở về, bọn họ nhất định sẽ giết ta.

Ích Hàn dừng một chút:

– Vậy thì ngươi muốn đi đến chỗ nào thì đi đi chứ, chúng tôi phải đi rồi.

Nói xong, ánh mắt Ích Hàn rơi vào trên người Phượng Mạch Mạt, lúc này
nàng căn bản không thể có cách nào tự mình đứng dậy, không khỏi nói:

– Tại hạ thất lễ, chỉ có thể đem cô nương ôm lên ngựa thôi.

Ánh mắt Phượng Mạch Mạt ngưng tụ, nhìn Ích Hàn đang dần dần tiến lại gần mình, hô hấp lặng lẽ dồn dập mấy phần, vẻ mặt cũng có chút mất tự
nhiên, cũng không có lên tiếng cự tuyệt.

Thấy Phượng Mạch Mạt vẫn im lặng, Ích Hàn biết là nàng xấu hổ, lập tức
đem Phượng Mạch Mạt bế lên, đặt ở trên ngựa, sau đó đưa dây cương giao
cho Phượng Mạch Mạt:

– Ngươi mau trở về đi.

Nói xong, Ích Hàn liền trở lại bên cạnh Hàn Như Liệt, bốn người lại bắt đầu rời đi.

Phượng Mạch Mạt ngồi ở trên ngựa, nhìn bốn đạo thân ảnh đang dần dần thu nhỏ lại, ánh mắt vi ám, trên gương mặt tinh xảo đắp lên một tầng khói
mù.

Sau một khắc, nàng vung dây cương, đi theo đội ngũ đám người Ích Hàn.
Nàng bây giờ đã không nhà để về, một khi nàng trở lại Quỳnh Hải Cốc,
những đại hán kia nhất định sẽ đến giết nàng, bây giờ nàng căn bản không có một chút năng lực phản kháng.

Mà những nơi khác, nàng cũng không biết nên đi nơi nào, đi theo bọn họ
ít nhất thì tạm thời cũng an toàn, bọn họ đối với nàng cũng không có ác
ý. Ánh mắt dần dần tĩnh mịch, trong đầu không khỏi thoáng hiện lên thân
ảnh cao lớn màu xanh, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Lộc cộc!”

Tiếng vó ngựa dần dần truyền vào trong tai bốn người Mộ Chỉ Ly, ai cũng
biết là Phượng Mạch Mạt vẫn luôn theo sau bọn họ, nhưng mà cũng không có ai quay đầu lại.

Ích Hàn có chút bất đắc dĩ, thực sự không biết Phượng Mạch Mạt này muốn
làm gì, cứ tiếp tục phớt lờ nàng, không bao lâu thì nàng ấy cũng sẽ tự
rời đi. Hắn thấy, Phượng Mạch Mạt cũng không phải một nữ tử thông thường mà là một độc nữ lòng dạ độc ác, cho nên phần đồng cảm trong lòng cũng
không nhiều lắm.

Ba người Mộ Chỉ Ly thì lại giả vờ không biết, mặc dù đối với cách làm
của Phượng Mạch Mạt cũng có chút nghi ngờ, những với thực lực của bản
thân cũng không cần lo lắng gì.

Sau một ngày, đám người Một Chỉ Ly đã hành tẩu trên đường phố náo nhiệt, ở nơi này so với Quỳnh Hải Cốc hiển nhiên kém hơn mấy phần náo nhiệt,
nhưng mà ở Quỳnh Hải Cốc lại không có an ninh và hòa bình như nơi này.

Bốn người Mộ Chỉ Ly hành tẩu ở phía trước, Phượng Mạch Mạt thì cỡi ngựa
theo sau, bốn người đối với Phượng Mạch Mạt cũng coi như là chiếu cố,
cũng không có cố ý tăng nhanh tốc độ, ngược lại là chậm hơn mấy phần.

– Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc đi. Ta nghe mùi thơm của thức ăn thì trong bụng cũng réo lên rồi.

Cam Thuần Nhi đột nhiên đề nghị, ánh mắt nhìn về phía một tửu lâu gần đó.

Mộ Chỉ Ly gật đầu:

– Được, vậy thì ăn một chút gì đi.

Vẻ mặt Ích Hàn có chút cứng đờ, cũng không có phản bác lại, dự định đi
theo đám người Mộ Chỉ Ly đi vào trong. Cam Thuần Nhi lặng lẽ quay ra sau nhìn về hướng Phượng Mạch Mạt, sau đó nói:

– Ích đại ca, Phượng cô nương chắc là cũng mệt rồi, hơn nữa trên người
có thương tích, để cho nàng ấy cùng nghỉ ngơi một chút đi.

Nghe vậy, Ích Hàn không khỏi quay đầu ra sau nhìn về phía Phượng Mạch
Mạt ở sau lưng, chỉ thấy sắc mặt Phượng Mạch Mạt còn tái nhợt hơn hôm
trước không ít, không có thiên lực chống đỡ, nàng chẳng qua cũng chỉ là
một người mạnh hơn người thường một chút mà thôi, đi cùng thế này thì
mệt mỏi cũng phải.

Phượng Mạch Mạt mím chặt môi, khuôn mặt khỏ nhắn bướng bỉnh, không nói
tiếng nào, Ích Hàn do dự chốc lát, vẫn là đem Phượng Mạch Mạt từ trên
lưng ngựa ôm xuống, đột phiên phát hiện trên lưng ngựa còn có một chút
vết máu.

Hóa ra, Phương Mạch Mạt ngồi trên lưng ngựa liên tục, bên trong bắp đùi bị ma sát rách da, chảy ra một chút máu.

Ích Hàn nhíu mày, đem Phượng Mạch Mạt bế vào trong, lúc này ba người Mộ
Chỉ Ly đã gọi thức ăn, Ích Hàn thì ôm Phượng Mạch Mạt ngồi xuống bên
cạnh.

Hành động này làm cho không ít người trong đại sảnh để ý tới, ở Chủ thế
giới vẫn chưa có người nào phách lối như thế, ban ngày ban mặt mà ôm nữ
tử như vậy, thật sự là hiếm thấy.

Vẻ mặt Ích Hàn lãnh đạm, cũng không để ý cái nhìn của mọi người xung
quanh, Phượng Mạch Mạt thì căn bản không có tâm tư quan tâm đến những
người khác, trong đầu không ngừng suy nghĩ những chuyện khác.

Vừa ngồi xuống thì liền nhận thấy, đồ ăn hôm nay hình như còn có phần
khá phong phú, Ích Hàn nhìn không ra, Phượng Mạch Mạt lại có thể nhìn ra được, những thức ăn này đều có ích đối với nàng.

Ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, ở trong mấy người có
mặt ở đây chỉ có nàng và Mộ Chỉ Ly hiểu y thuật, những thức ăn này dĩ
nhiên là Mộ Chỉ Ly gọi, trong lòng đối với Mộ Chỉ Ly cũng có vài phần
biết ơn, khóe miệng giật giật, những vẫn không có nói ra.

– Ăn nhiều một chút đi.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, trên khuôn mặt lạnh nhạt nhìn không ra tâm tình
của nàng, có lẽ bởi vì hai người bọn họ đối với nghiên cứu độc tố có chỗ tương thông, có lẽ là hiểu được trong mọi chuyện đều có những điều bí
ẩn khác, thái độ của Mộ Chỉ Ly cũng không tệ.

Phượng Mạch Mạt gật đầu, tiếp tục ăn thức ăn, vết thương ở lòng bàn chân cũng đã khá hơn rất nhiều, dược phấn của Mộ Chỉ Ly rất có hiệu quả,
nhưng mà bản thân bị thương nghiêm trọng quá mức, cần phải có một khoảng thời gian mới có thể lành lặn hoàn toàn.

Sau khi Ích Hàn buông Phượng Mạch Mạt xuống thì liền đứng dậy:

– Các ngươi ăn trước đi, ta đi ra ngoài một lát.

Vừa dứt lời, Ích Hàn liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Phượng Mạch Mạt nhìn theo thân ảnh Ích Hàn rời đi, vẻ cô đơn trong mắt hiện lên càng sâu đậm:

– Các ngươi ăn đi, ta không ăn nữa.

Chẳng lẽ hắn không muốn gặp mình, ngay cả ăn cơm cùng cũng không muốn sao?

– Phượng cô nương, Ích đại ca không phải vì liên quan đến cô đâu, cô
đừng suy nghĩ nhiều. Nhiều món ăn như vậy, nếu như cô không ăn thì coi
như là đã lãng phí tâm ý của chúng tôi rồi.

Giọng Cam Thuần Nhi dịu dàng.

Phượng Mạch Mạt vui vẻ nhìn Cam Thuần Nhi dịu dàng, trong mắt cũng sinh
ra biến đổi vài phần, vị nữ tử như Cam Thuần Nhi thì mọi người mới thích chứ, thiện lương, quan tâm người khác, còn nàng thì lại là độc nữ nổi
danh, ai cũng không dám động đến.

Ích Hàn rời đi thời gian cũng không bao lâu, lúc hắn trở lại, trên tay
còn cầm theo một cái túi. Hắn rất nhanh liền ngồi xuống, đem cái túi đưa cho Phượng Mạch Mạt ngồi bên cạnh:

– Các này cho ngươi.

Phượng Mạch Mạt khẽ run, không khỏi nhìn về phía cái túi trong tay, bên
trong là hai bộ y phục thay đổi đơn giản, lần nữa lại nhìn về phía Ích
Hàn, khóe miệng không khỏi giương lên lau ra đường cong:

– Cảm ơn ngươi.

– Lão bản nương giúp ta chọn hai bộ này, ta liền lấy rồi trở lại.

Ích Hàn cũng không thèm nhìn tới Phượng Mạch Mạt, liền gắp thức ăn ăn cơm.

Phượng Mạch Mạt cười cười, nhìn y phục trong tay, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên sự vui sướng, đã bao lâu rồi chưa có ai đối tốt với
nàng như vậy.

Vẻ mặt của Phượng Mạch Mạt đám người Mộ Chỉ Ly đều nhìn thấy, chỉ cảm
thấy Phượng Mạch Mạt cô nương này cũng có chút đáng thương, chắc chắn
cũng là một người có cố sự. Trong lòng Ích Hàn có chút do dự, có thể
trước kia là bọn họ hiểu lầm Phượng Mạch Mạt, nói không chừng là mấy vị
đại hán kia đắc tội với nàng trước.

Bốn người cơm nước xong liền cùng nhau hướng ra bên ngoài đi tới, Ích
Hàn vẫn ôm Phượng Mạch Mạt, nhưng mà lúc đi ra khỏi tửu lâu thì lại đụng phải một tên nam tử.

Tên nam tử lùi về phía sau mấy bước, có phần đứng không vững, nam tử với vẻ mặt phẫn nộ ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị tức giận mắng chửi thì
lại nhìn thấy Phượng Mạch Mạt trong lòng Ích Hàn, trên gương mặt hắn
hiện lên vẻ hoảng sợ.

– Là ngươi …

Tên nam tử ngẩn ra, vội nói:

– Đều là ta không có mắt, ta đây liền cút đi. Xin ngươi tha thứ cho ta.

Ích Hàn có chút kinh ngạc, tên nam tử trước mắt có dáng dấp rất dữ tợn,
trên mặt còn có rất nhiều vết thẹo lồi lõm, quả thực khó coi. Liếc mắt
một cái cũng biết là mặt của tên nam tử này là bị thứ gì đó ăn mòn mới
biến thành bộ dáng như vậy.

Sắc mặt Phương Mạch Mạt tái nhợt đi mấy phần:

– Còn không mau cút đi, nếu không thì toàn thân ngươi cũng giống như mặt của ngươi vậy.

Nghe vậy, tên nam tử liền nhanh chóng hướng về phía khác chạy đi, bộ
dáng kia giống như là gặp con mãnh thú đáng sợ vậy, rất sợ Phượng Mạch
Mạt đuổi theo.

Nhìn theo bóng lưng tên nam tử nhanh chóng rời đi, Ích Hàn nhíu mày, mặt của tên nam tử kia là bị Phượng Mạch Mạt gây thương tích, chỉa vào
gương mặt như vậy, cuộc sống gần như cũng sẽ bị phá hủy.

– Tên nam tử kia cũng là ngươi gây thương tích?

Ích Hàn chậm rãi nói:

– Tại sao?

Phượng Mạch Mạt cúi đầu, trong tích tắc trong mắt lóe lên một chút do
dự, ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt lại khôi phục vẻ tự nhiên, nói:

– Lúc trước hắn vốn có dáng dấp xấu xí, xấu xí thêm chút nữa thì thế nào?

Ích Hàn hừ một tiếng, chỉ cảm thấy Phương Mạch Mạt quả thực là gỗ mục
không thể nào chạm khắc được nữa, trước sau nói cũng nói không thông. Vô duyên vô cớ đả thương người khác, lại còn nói như vậy là chuyện đương
nhiên.

Đem Phượng Mạch Mạt đặt ở trên lưng ngựa, Ích Hàn không nói thêm gì liền rời đi, không để ý tới Phượng Mạch Mạt nữa.

Phượng Mạch Mạt nhìn theo bóng lưng rắn rỏi của Ích hàn rời đi, khóe miệng mấp máy, nhưng cũng không có nói gì.

Phượng Mạch Mạt vẫn không rời đi, mà là theo chân sau lưng Ích Hàn,
nhưng mà lần này, Ích Hàn không có còn để ý đến Phượng Mạch Mạt, cho dù
lúc Cam Thuần Nhi nhắc đến Phượng Mạch Mạt, Ích Hàn cũng không có bất cứ biểu hiện nào, tựa như không biết đến Phượng Mạch Mạt.

Cứ như vậy, rốt cuộc Mộ Chỉ Ly cũng tới được nơi đóng quân của Thiên
Huyền Thương Hội, nhưng mà lúc đi tới đã là ban đêm. Nhìn một mảng đất
trống trước mắt, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi cong lên, nàng đối với
nơi này rất là vừa ý, nhưng mà xung quanh nơi đó đều cần phải dọn dẹp
thật tốt một chút.

Ích Hàn và Cam Thuần Nhi tìm một nơi để nghỉ nơi, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như
Liệt thì thương lượng xem Thiên Huyền Thương Hội ở nơi này nên bố trí
thế nào, Phượng Mạch Mạt ở nơi có khoảng cách nhất định với Ích Hàn cũng ngồi xuống.

Ngay cả chính nàng cũng không biết, tại sao một người cao ngạo như nàng
lại phải một mực đi theo Ích Hàn, ánh mắt không khỏi rơi vào chiếc túi
trên tay, bên trong là y phục Ích Hàn đưa cho nàng.

Hai tay không khỏi ôm chặt chiếc túi, đầu óc rủ xuống, cũng không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Ngay sau đó, một đám hắc y nhân xuất hiện trong tầm mắt Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt:

– Thủ lĩnh!

Mọi người cung kính thi lễ một cái.

Hai người gật đầu, Hàn Như Liệt nói:

– Sau này, ở đây chính là nơi đóng quân của Thiên Huyền thương hội, với
tốc độ nhanh nhất đem chỗ đóng quân này xây dựng lên, tối nay liền ở nơi này dọn dẹp một phen đi.

Tuy là đã nghĩ tới việc tìm những người khác đến xây dựng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tu luyện giả của trụ sở bí mật đáng tin, nếu là người
có tâm địa bất chính đến nơi này, nói không chừng sẽ có tai họa ngầm.

– Vâng!

Mọi người cùng nhau gật đầu, sau đó liền cùng nhau hành động.

Nhìn động tác nhanh lẹ của mọi người, Mộ Chỉ Ly không khỏi khẽ cười nói:

– Bây giờ tu luyện giả của trụ sở bí mật thực sự là không gì không làm
được, biết luyện đan, lại biết luyện khí, biết chế giáp, ngay cả xây
dựng cũng biết.

– Cái này gọi là tự túc, thực sự mà nói, trụ sở bí mật của chúng ta thật đúng là lợi hại.

Hàn Như Liệt cười, đôi mắt tưa như tinh tú, sáng rỡ.

Mộ Chỉ Ly trầm ngâm chốc lát:

– Đợi sau khi trời sáng chúng ta lại lên đường đi, phụ thân mẫu thân bọn họ cũng ở lại chỗ này, bọn họ đối với phương diện này hiểu rất rõ, giao cho bọn họ thì Thiên Huyền thương hội nhất định có thể phát triển rất
nhanh.

– Yên Hồng Hãn bọn họ đã lên đường được một thời gian, với hiểu biết của bọn họ về Tịch Diệt Sâm Lâm, tin là không bao lâu nữa liền tìm được
truyền thừa, chúng ta cũng không có thể bị rớt lại phía sau, phải nhanh
chóng tìm mới được.

Hàn Như Liệt chậm rãi nói, thuộc tính truyền thừa, bọn họ đã chiếm được
ba loại thuộc tính, chẳng biết ở Tịch Diệt Sâm Lâm sẽ là loại thuộc tính truyền thừa nào.

– Ta thấy để cho Thuần Nhi ở lại chỗ này cũng rất tốt, Thuần Nhi thông
minh, người ở đây đều đáng tin cậy, nàng ấy ở lại nơi này hẳn là có thể
dễ chịu một chút.

Dung mạo Mộ Chỉ Ly uốn cong, lúc trước liền có ý định này, để cho Thuần Nhi phụ trách chuyện này, có thể càng phụ hợp hơn.

Hàn Như Liệt nhún vai một cái, đối với lần này cũng không có bất cứ ý kiến gì:

– Ta thấy, muốn cho phụ thân mẫu thân bọn họ an tâm sống ở nơi này, còn
cần phải thuyết phục thật tốt một phen, bọn họ cũng đều biết, tiếp theo
chúng ta phải đối mặt với chuyện gì.

Mộ Chỉ Ly gật đầu:

– Yên tâm đi, thời gian qua bọn họ cũng hiểu rõ đại nghĩa, nhất định sẽ đáp ứng.

Phụ thân mẫu thân quan tâm bọn họ, bọn họ đều hiểu, cũng giống như vậy, bọn họ cũng sẽ hiểu mình đang trông đợi điều gì.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đi trở lại:

– Ích Hàn, ngày mai ta và Chỉ Ly dự định sẽ rời đi, mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi, huynh đệ.

Hàn Như Liệt lên tiếng nói, sâu trong đôi mắt màu lam là sự chân thành cực hạn.

– Đều đã gọi nhau là huynh đệ, còn nói chuyện này để làm gì?

Ích Hàn cười khẽ:

– Chuyến đi lần này, các ngươi phải cẩn thận, đợi sau khi các ngươi trở về, chúng ta sẽ sướng ẩm một phen!

Nói xong, Ích Hàn đưa tay phải ra, Hàn Như Liệt cũng đưa tay phải ra, hai tay chạm vào nhau, nhìn nhau cười.

– Ngày mai chúng ta lại phải lên đường sao?

Cam Thuần Nhi cũng vội vàng đứng dậy.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười:

– Là ta và Liệt, hai người cùng lên đường, ngươi không cần đi. Ở chỗ này sẽ xây dựng nên một Thiên Huyền thương hội giống như đúc, trong khoảng
thời gian này, ngươi sống ở nơi này đi, ngày mai trước khi rời đi, ta sẽ giới thiệu những người khác cho ngươi biết, bọn họ cũng cũng rất đáng
để tín nhiệm, ngươi không cần lo lắng.

Vẻ mặt Cam Thuần Nhi có chút cứng đờ:

– Ta …

Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ vai Cam Thuần Nhi:

– Yên tâm đi, Thiên Huyền thương hội không có những đấu đá như Linh
Nguyệt phái đâu, hơn nữa muội muội ta cũng ở lại chỗ này, mọi chuyện
ngươi có thể yên tâm.

– Vậy ta cần phải làm những gì?

Cam Thuần Nhi không khỏi hỏi, trải qua mấy ngày nay, lại được Mộ Chỉ Ly
và Hàn Như Liệt chăm sóc, trong lúc mơ hồ, nàng đã xem Mộ Chỉ Ly như tỷ
muội tốt của mình.

– Cũng không có chuyện gì lớn, những việc nặng nề cũng là để bọn họ làm, một số chuyện nhỏ hoặc là chuyện vụn vặt gì đó thì ngươi xem đi rồi
làm, trong thường ngày vẫn nên tu luyện nhiều hơn, dù sao thì thực lực
cũng là quan trọng nhất.

Mộ Chỉ Ly nói, Thiên Huyền thương hội xây dựng xong còn cần thời gian
nhất định, trong khoảng thời gian này, cũng không có quá nhiều chuyện
phải lo.

Nói xong, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Phượng Mạch Mạt đang ngồi co lại dựa sát vào gốc cây, trong con ngươi có chút chần chờ:

– Phượng cô nương, bây giờ cô đã không có chỗ để đi, có muốn gia nhập với chúng tôi hay không?

Phượng Mạch Mạt nghe vậy ngẩng đầu lên, cũng là nhìn về phía Ích Hàn đứng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.