Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 186: Cầu Cứu Kẻ Thù​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 186: Cầu Cứu Kẻ Thù​

Một màn đột nhiên xảy ra này đã khiến cho tất cả mọi người rơi vào kinh
ngạc, trái ngược với một màn tranh đoạt trước kia. Tình huống lúc này
thoạt nhìn tựa như một trò cười?

– Ngươi nhả ra cho ta!

Ích Hàn vội vàng lên tiếng, đôi mày đẹp chau lại thành một đường, nữ tử
này xuống miệng cũng thật độc ác, tưởng chừng như muốn cắn đứt một miếng thịt trên người hắn vậy.

Phượng Mạch Mạt nhìn Ích Hàn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông hàm răng ra, vốn ánh mắt nàng đang trừng to tựa như hai viên ngọc. Bộ
dáng kia tự hồ muốn nói:

– Là ngươi nói ta không cắn chính là con chó mà!

– Nữ tử này chính là chó mà! Làm gì có người nào cắn người như ngươi!

Ích Hàn phẫn nộ lên tiếng, sau đó phóng một quyền công kích về phía đầu của Phượng Mạch Mạt.

Nhìn thấy nắm đấm không ngừng phóng đại trong mắt mình thì trong ánh mắt của Phượng Mạch Mạt hiện lên một vẻ sợ hãi, nếu như quyền này rơi trên
người của nàng thì nàng chắc chắn sẽ bị thương.

Phượng Mạch Mạt lập tức há miệng, thân thể lập tức lui về phía sau mấy bước, tránh thoát công kích của Ích Hàn.

Cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng mình thì lúc này Phượng Mạch Mạt mới phát hiện áo bào màu xanh trên bờ vai của Ích Hàn đã ướt
đẫm máu, trên gương mặt trắng noãn của nàng lại không hề có chút hổ thẹn nào:

– Là ngươi thách ta cắn, đáng đời!

Ích Hàn quay đầu lại nhìn bờ vai của mình, lúc hắn nhìn lại về phía
Phượng Mạch Mạt thì hai mắt hắn trợn tròn. Bộ dáng kia giống như hận
không thể ăn tươi nuốt sống Phượng Mạch Mạt.

– A!

Nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng kia của Ích Hàn thì Phượng Mạch Mạt không kềm được mà lui về phía sau một bước.

– Nếu như ngươi không phải là một nữ tử thì ngươi nhất định sẽ chết trên tay ta.

Ích Hàn hung trợn nói, cho đến bây giờ trong cuộc đời của hắn chưa từng bị người nào cắn cả.

Phượng Mạch Mạt hơi biến sắc, nghe tiếng bàn luận của mọi người chung
quanh thì sắc mặt nàng đỏ hơn vài phần, cái gì không cắn là con chó nhỏ
chứ, nàng cắn mới là con chó nhỏ đó…

– Hừ, vậy đời này của ngươi cũng không có cơ hội!

Phượng Mạch Mạt hừ lạnh một tiếng, nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn bốn người Mộ Chỉ Ly, ngược lại nàng quyết định rời khỏi.

Hôm nay, mặt mũi của nàng đã bị vứt đi rồi, cho dù nàng có tiếp tục ở lại thì sợ rằng cũng không có đất dung thân.

Theo bóng dáng Phượng Mạch Mạt rời đi thì mọi người vốn đang bàn tán sôi nổi cũng dần dần tản đi, lúc này không thể nhìn ra vừa rồi nơi này từng vô cùng náo nhiệt.

Cam Thuần Nhi vội vàng đi đến bên cạnh Ích Hàn, nhìn thấy vết thương
trên vai Ích Hàn liên tục rỉ máu ra thì trên mặt nàng cũng có chút lo
lắng:

– Vết thương này cũng không nhẹ, cô nương kia sao lại điêu ngoa như vậy chứ?

Đầu tiên là chẳng biết tại sao lại đả thương người, hiện tại còn cắn bị
thương Ích Hàn đại ca, nàng chưa từng thấy qua cô nương nào vừa điêu
ngao vừa xấc láo như nàng ta, quả thực khiến cho người ta khó có thể
chịu được mà. May mà nàng ta đụng phải Ích đại ca, nếu như đổi thành
người khác thì sợ rằng đã sớm động thủ rồi!

Mộ Chỉ Ly đem bình sứ trắng đưa cho Cam Thuần Nhi:

– Đây là Kim Sang Dược do tỷ luyện chế, đổ lên vết thương của hắn, rất
nhanh sẽ khôi phục. Hắn không thể tự bôi thuốc được, Thuần Nhi, muội hãy giúp hắn một tay đi.

– Hôm nay, ta rốt cuộc đã thấy được một nữ tử điêu ngoa là như thế nào a!

Ích Hàn không kềm được mà cảm khái nói.

Mộ Chỉ Ly chợt bật cười, lúc này trên mặt nàng cũng không phải là vẻ giận dữ:

– Ngươi cứ coi chuyện hôm nay như là số đào hoa đi, tuy rằng bị cắn một
cái, thế nhưng ngược lại cũng có thể coi là hương thơm mềm mại dâng lên
trong lòng a!

– Tiểu cô nương đó không chừng là cố ý làm như thế, bị cắn một cái cũng
không tính là gì! Phượng Mạch Mạt kia cũng coi như là một nữ tử cá tính
khó gặp, tính cách như quả ớt nhỏ kia cũng có thể khiến không ít nam tử
vui vẻ a!

Trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy vẻ hài hước.

Ích Hàn ngẩn ra, vội nói:

– Các người nói gì thế? Ta không thích đâu!

Hàn Như Liệt không phản bác lại chỉ nhún nhún vai, Mộ Chỉ Ly cũng giả vờ không biết làm sao mà nghiêng đầu. Ích Hàn nhìn thấy bộ dáng như vậy
của hai người thì chỉ có thể há miệng, chả biết làm sao, chỉ có thể quay sang nói với Cam Thuần Nhi:

– Thuần Nhi, cũng là muội có tình người nhất!

Cam Thuần Nhi mỉm cười ngọt ngào, nhanh chóng đem Kim Sang Dược bôi lên vết thương của Ích Hàn:

– Tuy rằng huynh bị cắn một cái nhưng lại cứu nữ tử kia, huynh cũng coi như là một nam nhân không tệ.

Thuần Nhi vừa nói vừa đi đến phía trước, độ cong trên miệng dần dần mở rộng.

– Thuần Nhi, sao ngay cả muội cũng…

Ích Hàn vội vàng đi theo.

Phượng Mạch Mạt nhanh chóng trở lại phòng của mình, hồi tưởng lại cảnh
tượng kia, sắc mặt của nàng cũng có chút mất tự nhiên. Trước giờ không
có người nào có thể tới gần nàng, nhưng hôm nay nàng lại bị một người
nam tử đến gần như vậy, thậm chí nàng đã quên mục đích ban đầu của mình.

Bốn người Mộ Chỉ Ly chỉ xem việc này như một tiết mục nhỏ xen giữa mà
thôi, sau khi nghỉ ngơi ở Huỳnh Hải Cốc chốc lát thì mọi người tiếp tục
lên đường thực hiện mục đích của mình. Thiên Huyền thương hội ở giữa
Quỳnh Hải Cốc và Tuyệt Tình Cốc, cho nên khoảng cách đến Tuyệt Tình Cốc
không tính là xa.

Lúc này, một đám người đi lại thần bí trong Tịch diệt sâm lâm, đám người Yên Hồng Hãn trước kia đã hiểu biết nhất định về Tịch diệt sâm lâm, cho nên dù Tịch diệt sâm lâm là một trong ba địa điểm nguy hiểm nhất thì
bọn họ vẫn có thể tránh né được tất cả nguy hiểm. Một mạch đi tới vẫn
bình yên vô sự.

Yên Hồng Hãn nhìn bản đồ trong tay, híp đôi mắt lại:

– Chúng ta đã đi được nửa lộ trình rồi, mấy ngày nữa thì chúng ta sẽ đến được nơi cất giấu truyền thừa!

Trên mặt của Yên Hồng Hàn vừa tràn đầy sự chờ mong vừa mang tâm trạng
thấp thỏm không yên. Truyền thừa mà bọn họ tìm lâu như vậy cuối cùng đã
tìm được rồi, hắn đương nhiên vô cùng kích động, nhưng hắn lo lắng thời
gian thay đổi thì có khi nào truyền thừa kia đã biến mất rồi hay không.

Thuộc tính truyền thừa không phải là truyền thừa tầm thường, nếu như Yên gia có thể giành được Thuộc tính truyền thừa thì địa vị của Yên gia sẽ
không người nào có thể lay động được, cũng đồng nghĩa với việc Yên gia
sẽ không bao giờ biến mất ở Chủ thế giới này.

Đây cũng là kỳ vọng của Yên gia, cũng là chuyện mà tất cả mọi người của Yên gia luôn luôn trông đợi.

Nghe được lời Yên Hồng Hãn nói thì những đệ tử Yên gia sau lưng hắn cũng đều phấn chấn lên, hai mắt sáng rỡ. Tuy rằng bọn họ đi đến đây gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng không ai lùi bước, ngược lại trong lòng tràn
đầy chờ mong.

Gia tộc của bọn họ đã vì truyền thừa mà bỏ ra tâm huyết nhiều năm như
vậy thì đối mặt với những nguy hiểm này có là gì chứ? Vì sự cường đại
của gia tộc, cho dù bọn họ có hy sinh tính mạng thì bọn họ cũng không
hối tiếc.

Mộ Chỉ Ly ở tửu lâu nghỉ ngơi một lát liền đi về phía mục đích của mình, dọc trên đường đi, những thứ mà bọn họ cần phải mua đều đã mua đủ. Tuy
rằng các thứ như đan dược, áo giáp có giá rất cao, thế nhưng tài liệu để luyện ra những thứ đó rất rẻ.

Lúc này, tu luyện giả trong Trụ sở bí mật đã tiến hành xây dựng những
tòa nhà, đến lúc đó cứ trực tiếp đem những kiến trúc trong Trụ sở bí mật ra ngoài là được, ngược lại cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Ban đêm, bốn người Mộ Chỉ Ly vẫn gấp rút lên đường như cũ. Những ngày
này bọn họ vẫn luôn gấp rút lên đường, ngay cả ban đêm cũng không có
thời gian nghỉ ngơi, chính là bởi vì bọn họ muốn nhanh chóng tới nơi đó.

Mộ Chỉ Ly; Hàn Như Liệt cùng với Ích Hàn đột nhiên đồng thời nhíu mày,
nhất trí nhìn về mục tiêu sau lưng. Nơi đó có bốn người đang lấy tốc độ
rất nhanh chạy về phía bọn họ.

Trong bốn người thì Cam Thuần Nhi có tu vi yếu nhất, không có cách nào
cảm nhận được cơn chấn động, chẳng qua chỉ theo ánh mắt của ba người
nhìn về phía sau. Theo thời gian dần dần trôi qua, Cam Thuần Nhi cũng
nghe được động tĩnh.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên một độ cong:

– Đúng là có duyên mà, đây là lần thứ hai gặp mặt cô nương này trong ngày hôm nay.

Hàn Như Liệt gật gật đầu:

– Đều là do Ích Hàn phong lưu chọc phải của nợ, lần này lại rước lấy phiền phức chính là cô nương đó.

Ích Hàn khẽ run, thực lực của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt mạnh hơn hắn vài phần, nên hắn chỉ cảm nhận được là có người đang lấy tốc độ rất nhanh
để đuổi theo bọn họ. Bởi vì khoảng cách quá xa nên hắn không biết đến
tột cùng là người nào, nhưng chỉ cần nghe lời hai người này nói thì hắn
liền hiểu rõ:

– Các ngươi nói Phượng Mạch Mạt sao?

Mộ Chỉ Ly gật đầu mỉm cười:

– Ngoại trừ nàng ấy ra thì còn có thể là ai?

Khóe miệng của Ích Hàn không tự chủ được mà giật giật mấy cái, giật mình nói:

– Nàng ta làm sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ nàng ta lại tìm người thí nghiệm?

– Nhắc tới mới nói chuyện này cũng là do chúng ta gây họa.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, đôi mắt đen huyền càng thêm sâu thẳm.

Hàn Như Liệt nói tiếp:

– Tình huống hoàn toàn trái ngược, những thôn dân mà chúng ta cứu hôm
nay đã tìm mấy đại hán đến trả thù, hiện tại tình huống của Phượng Mạch
Mạt… cũng không hề tốt.

Ích Hàn có phần trầm mặc, Cam Thuần Nhi không kềm được mà nghi hoặc nói:

– Nàng giỏi dùng độc như vậy, thế nào lại bị mấy đại hán truy đuổi chứ?

– Độc thuật của nàng ta rất mạnh, nhưng khi nàng ta bị người khác đề
phòng thì độc của nàng đã không còn cơ hội để thi triển. Năng lực chiến
đấu của nàng… vô cùng tệ.

Ích Hàn dừng một chút, sau đó chậm rãi nói.

Thông qua trận đánh nhau hôm nay thì hắn cũng có chút hiểu biết về
Phượng Mạch Mạt, chính là bởi vì nàng rơi vào tình cảnh không thể không
phản kích lại nên nàng mới làm như vậy, cho nên hắn mới không động thủ
với nàng.

Ngay khi bọn họ bàn luận thì đám người Phượng Mạch Mạt đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bốn người Mộ Chỉ Ly.

So với dáng vẻ đắc ý ban ngày thì bây giờ Phượng Mạch Mạt rõ ràng nhếch
nhác hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia tràn đầy vẻ
sợ hãi, nàng không ngừng chạy, sắc mặt trắng bệch.

Đôi chân ngọc ngà phơi bày ra bên ngoài, không biết là đột nhiên bị công kích hay là chạy nửa đường đánh rơi. Lúc này trên đôi chân ngọc tràn
đầy máu, chỗ lòng bàn chân chạm đất đều lưu lại vết máu.

Phượng Mạch Mạt hiển nhiên cũng nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly ở phía
trước, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng xẹt qua một tia vui mừng, vội kêu
lên:

– Mau cứu ta! Bọn họ muốn giết ta!

Vừa nói dứt lời thì Phượng Mạch Mạt trực tiếp vọt tới trước mặt Ích Hàn, kéo lấy ống tay áo của Ích Hàn, thân hình mất thân bằng suýt nữa ngã
xuống, cũng may là Ích Hàn kịp thời vươn tay đỡ lấy nên nàng mới không
ngã xuống đất.

– Mau cứu ta!

Trong đôi mắt đen huyền tràn đầy sự mong đợi. Lúc này Ích Hàn là hy vọng duy nhất của nàng, nếu như Ích Hàn không cứu nàng thì hôm nay nàng nhất định phải chết ở chỗ này.

Ích Hàn hơi ngạc nhiên, nếu như hắn nhớ không lầm thì bọn họ là kẻ thù? Sao nàng lại bảo mình cứu nàng chứ?

– Với quan hệ giữa hai chúng ta thì ta dường như không thích hợp để cứu ngươi?

Ích Hàn chậm rãi nói, chỉ là vẻ mặt có chút thẫn thờ.

Phượng Mạch Mạt ngẩn ra, đôi mắt xoay chuyển, nói:

– Ta mặc kệ, ngươi phải cứu ta!

Trên gương mặt của Cam Thuần Nhi tràn đầy vẻ khó tin, tình huống này có
chút kỳ quái? Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy buồn cười. Lời như vậy sợ rằng chỉ có Phượng Mạch Mạt mới có thể
nói ra được.

Sau khi mấy đại hán nhìn thấy Phượng Mạch Mạt ở cùng một chỗ với Mộ Chỉ Ly thì cũng có chút khó tin.

– Hôm nay, đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp!

Đại hán cầm đầu lên tiếng.

Mộ Chỉ Ly phất tay:

– Không có gì.

Nàng cũng không cố ý đi cứu bọn họ, nếu như không phải thấy Cam Thuần
Nhi không đành lòng, cộng thêm độc phấn của Phượng Mạch Mạt lợi hại thì
nàng cũng sẽ không ra tay.

– Cô nương, chẳng biết có thể giao Phượng Mạch Mạt cho chúng ta được không?

Đại hán nói tiếp, hôm nay Phượng Mạch Mạt đã khiến cho bọn họ trả một
cái giá đắt như thế, bọn họ hiển nhiên không thể nhịn thêm được nữa!

Tối nay, hắn đã đặc biệt tìm người trợ giúp, sau khi làm xong công tác
đề phòng đối với độc thuật của Phượng Mạch Mạt rồi mới ra tay, tin rằng
Phượng Mạch Mạt nhất định sẽ chết trên tay bọn họ.

Nghe vậy thì đột nhiên ống tay áo của Ích Hàn bị Phượng Mạch Mạt kéo
căng, trên mặt tràn đầy sự lo lắng. Dáng vẻ lôi kéo Ích Hàn kia tựa như
lôi kéo cộng cỏ cứu mạng duy nhất vậy, so với tình huống ban ngày rõ
ràng khác nhau một trời một vực.

Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Ích Hàn, chỉ thấy chẳng biết lúc nào mà Ích Hàn đã chắn trước Phượng Mạch Mạt, tùy tiện nói:

– Các vị, hôm nay ta cứu mấy vị nhưng lại mang đến cho Phượng cô nương
nguy hiểm, nói đến thì ta cũng không nên cản trở, nhưng chẳng biết các
vị có thể nể tình ta mà xóa bỏ chuyện hôm nay không?

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, sắc mặt của mấy vị đại hán có chút khó coi, bọn
họ đã làm đến bước này rồi. Nếu như không triệt để giải quyết Phượng
Mạch Mạt thì lần tới người xui xẻo chính là bọn họ.

Dường như nhìn thấu được sự lo lắng của bọn họ nên Mộ Chỉ Ly mở miệng nói:

– Các vị cứ yên tâm, về sau Phượng Mạch Mạt tuyệt đối sẽ không ra tay với các vị nữa. Ta xin đảm bảo việc này.

– Nếu như có sai lầm thì cứ đến Thiên Huyền thương hội tìm Mộ Chỉ Ly.

Hàn Như Liệt mỉm cười bồi thêm một câu.

Sắc mặt của mấy vị đại hán đột nhiên biến đổi, ngay ca Phượng Mạch Mạt
cũng đổi sắc, làm thế nào cũng không thể tin nổi cô gái trước mặt chính
là Mộ Chỉ Ly của Thương Huyền thương hội!

Tuy rằng trong lòng bọn họ không muốn nhưng ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng đã
báo danh thì bọn họ không còn quyền lựa chọn nữa rồi. Một khi không đồng ý thì đó chính là gây hấn với Mộ Chỉ Ly, mà bọn họ đều có thể biết được Thiên Huyền thương hội mạnh mẽ đến bực nào.

Chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó đại hán ôm quyền nói:

– Nếu như Mộ cô nương đã nói như vậy thì chúng tôi dĩ nhiên sẽ tin tưởng, đã vậy thì chúng tôi xin từ biệt!

Ngược lại tính khí của đại hán rất sảng khoái, sau khi nói xong liền
nhanh chóng rời khỏi, sau này cùng lắm là đụng phải Phượng Mạch Mạt thì
đi đường vòng thôi! Chỉ có điều bọn họ rất tin lời Mộ Chỉ Ly đã nói.

Mãi cho đến khi bóng dáng đám người đại hán biến mất thì lúc này Phượng
Mạch Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi nàng thả lỏng thì lập tức rơi
vào hôn mê.

– Nàng lại rất yên lòng, cứ thế mà ngất đi.

Ích Hàn dỡ khóc dỡ cười, đành phải bế Phượng Mạch Mạt lên.

Cam Thuần Nhi nhìn thấy Phượng Mạch Mạt kia đã bị thương, gần như có thể nhìn thấy xương bàn chân thì ngược lại cũng hít một hơi lãnh khí:

– Nàng ấy bị thương không nhẹ, hay là cứ tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi đi.

Mặc dù nàng không có ấn tượng tốt với Phượng Mạch Mạt nhưng nhìn thấy
dáng vẻ Phượng Mạch Mạt đáng thương như thế thì trong lòng Cam Thuần Nhi dâng lên một cảm giác không nỡ. Nàng không quen nhìn thấy những chuyện
như vậy.

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười:

– Gần đây có một chỗ dừng chân, ta thấy chúng ta nên tìm một nơi an toàn, băng bó vết thương cho cô nương ấy trước đã.

– Ích Hàn, ngươi cẩn thận một chút, toàn thân nàng ấy đều là độc, chỉ
cần sơ ý một chút thì ngươi có thể sẽ trúng độc bỏ mình ở đây đấy!

Trong mắt Mộ Chỉ Ly thoáng xẹt qua một tia giảo hoạt, nàng cũng không
phải là nói bậy, chỉ là trên người của Phượng Mạch Mạt có không ít độc

Ích Hàn ngẩn ra, chau mày:

– Thực sự là một độc nữ từ đầu tới chân nha, Chỉ Ly, hay là ta đem nàng giao cho ngươi?

Hắn cũng không ngờ tới hôm nay mình sẽ gặp phải phiền phức như vậy, quan trọng là nhìn vẻ mặt của nàng thì hắn lại không nỡ cự tuyệt.

– Nàng chỉ tin tưởng mình ngươi.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nhìn tay của Phượng Mạch Mạt.

Nhìn theo ánh mắt của Mộ Chỉ Ly thì lúc này Ích Hàn mới phát hiện tuy
Phượng Mạch Mạt đã té xỉu nhưng tay của nàng vẫn nắm chặt ống tay áo của mình, không hề buông ra.

Sau khi tìm một chỗ dừng chân thì Ích Hàn mới để Phượng Mạch Mạt xuống,
nhưng tay của nàng vẫn không buông, bởi vì bất đắc dĩ nên hắn chỉ có thể để Phượng Mạch Mạt nằm xuống.

Hai người Mộ Chỉ Ly và Cam Thuần Nhi thì thay nhau băng bó vết thương
cho Phượng Mạch Mạt, nhìn vết thương sâu tới xương thì Mộ Chỉ Ly khẽ
nhíu mày, xem ra tuy nàng ta chạy tới đây nhưng cũng chịu không ít khổ
sở.

Dần dần, đôi mày của Mộ Chỉ Ly càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía Phượng Mạch Mạt cũng có vài phần biến hóa.

– Chỉ Ly à! Có việc gì không đúng à?

Hàn Như Liệt chú ý thấy biểu cảm của Mộ Chỉ Ly nên lên tiếng dò hỏi.

Mộ Chỉ Ly gật đầu:

– Ngược lại, Phượng Mạch Mạt cũng có chút đáng thương.

– Sao lại nói như thế?

– Tu vi của nàng đã bị phong ấn, không cách nào phát huy thực lực của
bản thân được, nên chỉ có thể dựa vào độc thuật để bảo vệ mình. Đây cũng là lý do vì sao mà nàng lại bị mấy đại hán kia đuổi đến chật vật như
vậy.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.

Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ lạ nên thử dò xét tu vi của Phượng Mạch
Mạt, liền phát hiện được điều này. Theo lý mà nói thì thực lực của tu
luyện giả ở Chủ thế giới cũng không yếu, cho dù nàng không mang giày thì có thể dùng thiên lực để hai chân bay lơ lững trên không, thế thì nàng
ta cũng sẽ không bị thương sâu như vậy.

– Thực lực bị phong ấn sao? Làm sao lại bị phong ấn?

Ích Hàn kinh ngạc hỏi, tuy rằng hắn đã từng nghe nói qua về chuyện này nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua.

Mộ Chỉ Ly nhún nhún vai:

– Nàng chỉ là tiêu hao nhiều hơn thu vào, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Ta thấy bây giờ ngươi nên đi tìm một con ngựa đến đây đi, chân của nàng ta bị thương thành như vậy, sẽ không đi bộ được đâu.

Ích Hàn gật đầu, vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì Phượng Mạch Mạt vẫn như
cũ lôi kéo tay áo của hắn, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia bất
đắc dĩ.

Hàn Như Liệt hiểu tình cảnh khó xử của Ích Hàn, nên lên tiếng:

– Mọi người ở nơi này nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi đi tìm ngựa.

– Hắc hắc, cảm tạ!

Ích Hàn nhếch mép cười, lộ ra hàm rắng trắng ngần.

Hàn Như Liệt nhún nhún vai:

– Chúng ta là huynh đệ, chút chuyện nhỏ này không tính là gì.

Thấy vậy, Mộ Chỉ Ly nói:

– Ta đi cùng với chàng, hai người các ngươi ở chỗ này…

– Yên tâm đi, chúng ta sẽ không có vấn đề gì.

Ích Hàn lên tiếng, lấy thế lực của hắn thì chắc chắn không có người nào không có mắt dám đi đối phó với bọn họ.

Mộ Chỉ Ly gật đầu, ngay sau đó liền cùng với Hàn Như Liệt rời khỏi, mà
việc tìm ngựa cũng không khó khăn, hai người chắc chắn có thể tìm được
trước khi bọn họ tiếp tục lên đường.

– Nàng thấy Phượng Mạch Mạt đó như thế nào?

Hàn Như Liệt tùy ý hỏi, nguyên nhân chính là căn cứ vào tính tình của
hắn căn bản sẽ không quan tâm chuyện bao đồng, chỉ vì Phượng Mạch Mạt có quan hệ với Ích Hàn, hắn chỉ lo lắng là Phượng Mạch Mạt đó sẽ làm
chuyện tổn hại đến Ích Hàn.

– Theo ta đoán thì mặc dù Phượng Mạch Mạt có chút kiêu căng nhưng cũng
không phải hạng người ác độc, có lẽ trong chuyện nàng làm hôm nay có
nguyên nhân cũng không chừng!

Mộ Chỉ Ly bình tĩnh phân tích.

– Chỉ cần nàng ấy không xuống tay với Ích Hàn là được, lúc trước nàng ấy cũng không biết thân phận của chúng ta nên chắc cũng không có dụng ý
xấu gì.

Hàn Như Liệt khẽ cười:

– Kế tiếp thì phải xem Ích Hàn, nói không chừng cứ như vậy mà lại trọn vẹn được một đoạn duyên phận.

Nghe Hàn Như Liệt nói vậy, độ cong trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở rộng:

– Những chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể quản.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.