Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 185: Phượng Mạch Mạt​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 185: Phượng Mạch Mạt​

Cửa hàng của Thiên Huyền thương hội nằm ở vị trí vô cùng tốt ở Lâm Lang
thành, nếu lúc trước Mộ Chỉ Ly không thị uy với đám người Triệu Mục Sinh thì nàng cũng không có cách nào có được một vị trí tốt như vậy.

Vị trí của Thiên Huyền thương hội ở Bồng Lai tụ địa là cực kì tốt, đến
cả Ích Hàn khi biết được địa điểm của Thiên Huyền thương hội cũng tỏ ra
ngạc nhiên, ngưỡng mộ.

– Ta thấy không bao lâu nữa thì địa vị của Thiên Huyền thương hội ở Bồng Lai bí cảnh sẽ là một bức tường vững chắc không thể đổ.

Ích Hàn khẽ cười, nhưng ngay sau đó thì vùng chân mày hơi nhíu lại:

– Chỉ sợ là Thiên Ma Tông sẽ tìm cách ngáng chân chúng ta, cẩn thận vẫn hơn.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nói:

– Không sao, binh tới tướng đỡ, bây giờ Thiên Âm Môn đã đứng sau chống
lưng cho chúng ta, Thiên Ma Tông muốn động thủ cũng phải cân nhắc kĩ
lưỡng.

Nghe vậy Ích Hàn gật đầu.

– Đúng vậy.

– Liệt, huynh nói Sở Lê Hiên đến phụ trách cửa hàng này được không?

Mộ Chỉ Ly đề nghị, Sở Lê Hiên bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành đội
trưởng của tu luyện giả trong trụ sở bí mật, đồng thời thái độ của Sở Lê Hiên cũng rất tốt, thời gian này đã hoàn toàn cắt đứt lòng ham muốn trở về Huyết Khấp Minh.

Hàn Như Liệt trầm ngâm, sau đó gật đầu.

– Được, hắn làm việc thì có thể an tâm.

Thái độ của Sở Lê Hiên hắn cũng rất thích, nếu cứ để Sở Lê Hiên huấn luyện trong trụ sở bí mật thì thật là lãng phí.

Thấy Hàn Như Liệt đồng ý thì khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười, ngay
sau đó mấy người Sở Lê Hiên liền xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly.

– Thủ lĩnh!

Bốn người hướng về Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cung kính thi lễ.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười.

– Chuyện hôm nay các ngươi làm rất tốt, bây giờ còn có một việc quan trọng khác giao cho các ngươi.

– Thủ lĩnh cứ căn dặn.

Mấy người Sở Lê Hiên sắc mặt nghiêm túc, chăm chú, ngay cả động tác cũng đồng nhất như một.

– Chuyện của Thiên Huyền thương hội ở Lâm Lang thành này giao cho các
ngươi xử lý, tất cả bố trí hãy đến tham khảo Thiên Huyền thương hội ở
Tuyệt Tình cốc, đợi đến lúc Mộ Hàn Mặc đến đây tiếp nhận thì trong
khoảng thời gian này các ngươi hãy phụ trách tất cả công việc của Thiên
Huyền thương hội, các ngươi làm được không?

– Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười hài lòng, Thiên Huyền thương hội ở Tuyệt Tình Cốc bọn Sở Lê Hiên đều đã nhìn thấy, cho nên sắp xếp lại cũng không thành vấn
đề.

Mang tất cả giao cho Sở Lê Hiên xong thì Mộ Chỉ Ly chế tạo một chút không gian để sau này trở về được dễ dàng hơn.

Bốn người tiếp tục cuộc hành trình, địa điểm tiếp theo chính là cứ điểm
của Thiên Huyền thương hội, sau này hễ Thiên Huyền thương hội cắm rễ ở
đâu thì sẽ trở thành Tuyệt Tình Cốc và Quỳnh Hải Cốc.

Bọn họ cũng không cần khu vực rộng lớn, có trụ sở bí mật thì vị trí của
Thiên Huyền thương hội đã vượt qua mọi thế lực rồi, theo như quyết định
của nàng thì chỉ một số người trong trụ sở bí mật được đưa đến Bồng Lai
tụ địa để chuẩn bị mọi việc, còn những người khác thì vẫn đang ở tại trụ sở bí mật.

Con bài chưa lật, bất luận là thời điểm nào thì cũng cực kì quan trọng.

Thiên Huyền thương hội nằm ở Tuyệt Tình Cốc và Quỳnh Hải Cốc lúc đó cũng không nằm ở vị trí trung tâm Bồng Lai tụ địa nên đây là vị trí mà Mộ
Chỉ Ly thích nhất.

Vị trí của cửa hàng cần phải nằm ở một nơi náo nhiệt, có thể ổn định
phát triển, xung quanh náo nhiệt như vậy rất thích hợp, ở đây lại thoát
khỏi tầm mắt của người địa phương nên phát triển càng nhanh hơn, không
phải kiêng kị điều gì cả.

Dọc đường Ích Hàn nói chuyện rất ít, trong lòng chấn động không thôi,
không biết nếu Ích Diệp biết được chuyện Thiên Huyền thương hội trong
một thời gian ngắn đã giải quyết được mọi chuyện dễ dàng như vậy thì ông sẽ có biểu hiện như thế nào nữa. Nhớ lại lúc trước khi họ đi Lâm Lang
thành thì Ích Diệp đã nói rằng mọi chuyện sẽ rất khó khăn, khả năng
thành công rất nhỏ.

Nhưng hiện giờ chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi mà đã có thể hoàn thành những
chuyện khó khăn như vậy, bất kì một thế lực nào cũng không thể hoàn
thành công việc nhanh như họ được, năng lực như thế này đúng là khiến
cho người khác phải xấu hổ.

Một ngày này bốn người Mộ Chỉ Ly đi đến Quỳnh Hải Cốc, so với lúc trước
thì hiện nay Quỳnh Hải Cốc đã bớt náo nhiệt hơn, nhưng dù sao Quỳnh Hải
Cốc cũng là thế lực được hình thành nhiều năm nay, dù cho lúc trước có
một nhóm lớn dược sư đi khỏi nhưng vẫn có không ít dược sư được tiếp tục thêm vài, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thì sẽ khôi phục lại
như trước đây.

Mộ Chỉ Ly ngước nhìn nơi quen thuộc này, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười:

– Quỳnh Hải Cốc cũng không thay đổi nhiều.

Hàn Như Liệt gật đầu:

– Đúng vậy, địa vị dược sư khó có thể lay động được, bất luận là lúc nào.

Mộ Chỉ Ly chuyển ánh mắt sang Cam Thuần Nhi, nói:

– Thuần Nhi, trước giờ ngươi chưa từng đến Bồng Lai Tụ Địa mua sắm, mấy ngày nay cảm thấy thế nào?

Lúc này Cam Thuần Nhi đã hoàn toàn chấp nhận việc Mộ Chỉ Ly là con gái
rồi, nhiều ngày nay Mộ Chỉ Ly chăm sóc nàng rất nhiều, đặc biệt vào ngày nhìn thấy sự cường đại của Thiên Huyền thương hội thì nàng đã quyết
định sau này sẽ đứng về phía Thiên Huyền thương hội.

Nội tình Linh Nguyệt phái bao nhiêu năm nay cũng không có cách nào so
với Thiên Huyền thương hội, tương lai Thiên Huyền thương hội sẽ thay đổi như thể nào cũng có thể tưởng tượng được, đây chỉ là một quái vật hình
thức ban đầu, chỉ cần thêm một chút thời gian thì nó nhất định sẽ biến
thành một thứ không thể rung chuyển được.

Đương nhiên, để nàng quyết tâm đứng về phía Thiên Huyền thương hội không chỉ vì điều này, mà còn vì Mộ Chỉ Ly đã quan tâm đến nàng, mặc dù thời
gian tiếp xúc ngắn ngủi nhưng nàng đã hiểu rõ về con người Mộ Chỉ Ly,
Hàn Như Liệt và Ích Hàn, họ đều là người tốt.

So với ba người trẻ tuổi có năng lực này thì nàng đúng là thua chị kém
em, nhưng đổi lại có thể đi cùng bọn họ thì sau này nàng cũng sẽ cố gắng phấn đấu.

Cam Thuần Nhi tươi cười nói:

– Đi ra khỏi Bồng Lai tụ địa ta mới biết đến Bồng Lai Bí Cảnh, lúc trước đúng là kiến thức hạn hẹp. Nói đến đây phải đa tạ các ngươi, nếu không
thì một tán tu như ta không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

– Ngươi nói vậy thì khách khí quá, chuyện này chính là duyên phận của chúng ta.

Mộ Chỉ Ly trừng mắt nhìn.

Vốn muốn cho Thiên Nhi và Dật cùng đi ra ngoài nhưng bọn họ giờ bận tối
mày tối mặt vì chuyện luyện khí, giờ đây chỉ đợi sắp xếp xong chuyện
Thiên Huyền thương hội thì bọn họ có thể xuất phát đi đến Tịch diệt sâm
lâm rồi.

Thiên Nhi và Dật Thần chỉ hy vọng trước khi Thiên Huyền thương hội khai
trương ở Lâm Lang thành thì khí cụ được luyện chế ra cũng sẽ được mọi
người chú ý.

Thiên Nhi và Dật Thần giống như bị ma nhập, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có thể
cười trừ, nàng cũng từng bị rơi vào tình huống giống như ma nhập như vậy rồi.

Ngay lúc bốn người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên ở ngã ba phía
trước có một bóng dáng màu tím yểu điệu, xinh đẹp chạy vọt ra, kèm theo
tiếng cười thanh thúy.

– Ha ha, đáng đời các ngươi, các ngươi sẽ biến thành hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

– Phượng Mạch Mạt, ngươi đứng lại đó cho ta!

Hai người đàn ông cao lớn từ ngã ba chạy ra, đuổi theo Phượng Mạch Mạt đang chạy phía trước.

Phượng Mạch Mạt vừa cười vừa nói:

– Ta đâu có ngu mà dừng lại, ta nói cho các ngươi biết, ta vừa mới phóng ra một ít độc trên người các ngươi, tác dụng rất hnah, các ngươi sẽ
nhanh chóng bỏ mạng thôi.

Đây là độc dược mà nàng mới nghiên cứu ra được, còn chưa thử tác dụng
thì hôm nay liền thử nghiệm trên hai người kia. Xem bao lâu thì độc tố
phát tác gây tử vong để sau này có thể cải thiện lại.

– Phượng Mạch Mạt! Ngươi mau giao thuốc giải ra đây, bằng không chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Một người đàn ông tức giận quát, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, sao lại xui xẻo
như vậy chứ, lại trở thành vật thí nghiệm của Phượng Mạch Mạt.

– Vậy thì đợi đến khi các ngươi thành quỷ rồi hãy quay lại xử lý ta.

Phượng Mạch Mạt cười phá lên, không hề để ý đến những lời uy hiếp kia,
với độc thuật của mình thì nàng chưa bao giờ sợ hãi trước những sự uy
hiếp khác.

– Ai da, mấy người này thật xui xẻo, bị Phượng Mạch Mạt để mắt tới, không biết là sẽ chết như thế nào đây?

Một nam tử đứng ngoài xem cảm khái nói.

– Mỗi lần Phượng Mạch Mạt nghiên cứu ra độc dược thì hiệu quả của nó cực kì đáng sợ, nhỏ giọng một chút, coi chừng Phượng Mạch Mạt nghe được thì ngươi sẽ là vật thí nghiệm tiếp theo đấy.

Nam tử bên cạnh vội vàng nói, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

– Chỉ cần bệnh trên người chúng ta được chữa khỏi thì sẽ nhanh chóng đi
khỏi đây, cũng cần nói thêm là y thuật của Phượng Mạch Mạt cực kì giỏi,
nhưng không hiểu sao lại dồn hết tâm trí vào độc dược, thực đúng là một
ma nữ khủng bố.

– Trời sinh quái dị mà, ngươi không thấy là Phượng Mạch Mạt trước giờ
chỉ có một mình, chưa từng thấy một người bằng hữu nào của nàng sao?

Bốn người Mộ Chỉ Ly nghe những người xung quanh bàn luận thì nhìn nhau,
hình như cô nàng Phượng Mạch Mạt này nổi tiếng khắp Quỳnh Hải Cốc a,
nhìn ánh mắt của những người xung quanh, ngoại trừ sợ hãi ra thì còn có
chán ghét nữa, rốt cuộc thì cô gái này đã làm những gì mà lại có kết quả như vậy?

Ích Hàn nhíu mày:

– Thủ đoạn của cô gái này thật độc ác, bắt người làm vật thí nghiệm.

Sắc mặt Hàn Như Liệt vẫn bình thản, đối với chuyện trước mặt cũng không
lấy làm ngạc nhiên, trên đời này loại người nào cũng có, người như
Phượng Mạch Mạt này cũng chưa phải là chưa gặp qua.

Một lát sau hai người đàn ông kia đột nhiên nằm xuống, sắc mặt trong
chốc lát trở nên xanh mét, thân thể co quắp, da của bọn họ dần dần bị lở loét.

– A…………

Người đàn ông kêu thảm một tiếng, nơi da thịt bị lở loét kia vừa đau vừa ngứa nên hắn ra sức gãi, thực sự không thể chịu nổi.

Nhưng hắn càng gãi thì tốc độ lở loét càng lan rộng nhanh hơn, đau và
ngứa cũng không giảm bớt. Trong thời gian ngắn máu và thịt đã lẫn lộn,
những người xung quanh nhìn thấy vậy thì hoảng sợ.

Sắc mặt Cam Thuần Nhi dần trắng bệch ra, liền xích lại gần Ích Hàn, thi
thể mà nàng vừa nhìn thấy, cả chuyện kinh khủng vừa rồi là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy, cô gái này là ai? Ra tay tàn nhẫn như vậy thực đáng sợ.

Ích Hàn vỗ vỗ tay Cam Thuần Nhi, ý bảo nàng không phải sợ, cô gái này
tuy rằng độc thuật cao siêu nhưng nếu chạm đến hắn thì hắn tự tin là sẽ
chế ngự được nàng.

Mộ Chỉ Ly nhìn triệu chứng của hai nam tử, trong đầu suy nghĩ chốc lát
rồi khóe miệng nở một nụ cười, nhìn về phía Phượng Mạch Mạt đầy hứng
thú.

Thuốc mà cô gái này hạ độc tương tự như phấn ngứa vô địch của nàng,
nhưng phấn ngứa của mình thì chỉ thiên về ngứa, còn của cô gái này thì
thiên về tốc độ lở loét.

Giữa hai người có khác biệt nhất định, nhưng nhìn triệu chứng ban đầu và tình trạng bệnh thì nàng cũng đã đánh giá tổng quát được tư liệu của
bột phấn mà Phượng Mạch Mạt vừa dùng, đồng thời cũng tìm được cách giải
độc.

Không ngờ là ở Chủ thế giới nàng lại gặp được một người có cùng sở
thích, nhưng nàng chỉ chế tác độc dược để bảo vệ cho mình, chứ không bao giờ có chuyện lấy người làm vật thí nghiệm như vậy, cho nên suy ra hai
nàng là hai loại người khác nhau.

– Bọn họ thật đáng thương.

Cam Thuần Nhi không đành lòng nói, nếu chết thì chết cho thanh thản chứ bị hành hạ, dằn vặt đến chết như vậy đúng là thương tâm.

Mộ Chỉ Ly nhìn Cam Thuần Nhi, nàng đã quên mất là Cam Thuần Nhi rất tốt
bụng, nếu không thì trước đây khi mình bị phái Linh Nguyệt vây khốn, Cam Thuần Nhi đã không mạo hiểm tính mạng mà cứu mình, nhưng thôi, cứ cho
là những người này may mắn đi.

Mộ Chỉ Ly vung ống tay áo lên, ném một bình sứ trắng về phía hai tên nam tử kia:

– Ăn đi.

Gã nam tử ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, cô gái lạ này ở đâu đến? Chẳng lẽ đây là thuốc giải?

Nhưng những câu hỏi ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, hai tên đó liền
đưa thuốc vào miệng, dù thế nào thì bọn họ cũng chết, cho dù đây là độc
dược thì bọn họ cũng chẳng có gì phải lo nữa.

Phượng Mạch Mạt nhìn qua đám người đi đường, dừng lại trên người Mộ Chỉ
Ly. Cô gái mặc đồ trắng trước mặt có da trắng như tuyết, khí chất xuất
chúng, thanh nhã lạnh lùng.

Cô gái này đang làm gì vậy?

Mọi người đều nghi hoặc nhìn Mộ Chỉ Ly, một nhóm người thì tò mò về hiệu quả của đan dược mà Mộ Chỉ Ly vừa quăng ra, một nhóm khác thì tò mò về
việc làm của nàng, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Phượng Mạch Mạt sao?

Nghi ngờ nhanh chóng được giải đáp, tiếng rên la đau khổ đã mất, máu và
vết thối rữa nhìn vào là giật mình trên người hai tên nam tử kia đã dừng lại.

Nhìn thấy cảnh này thì ai cũng biết được là cô gái áo trắng kia đã giải
được độc của Phượng Mạch Mạt, chỉ với việc giải độc này thôi thì trong
lòng mọi người đều chấn động.

Độc thuật của Phượng Mạch Mạt cực kì cao, nổi tiếng ở Quỳnh Hải Cốc, hầu như không một ai có thể phá giải được độc thuật của Bạch Mạch Mạt, đây
cũng là nguyên nhân khiến nàng ta nổi tiếng ở Quỳnh Hải Cốc, thế nhưng
cô gái này lại có thể giải được, chẳng lẽ lại là một độc sư sao?

Phượng Mạch Mạt sửng sốt chớp mắt một cái, tiếp tục nhìn Mộ Chỉ Ly, ánh
mắt đã khác trước, cô gái kia biết thuốc độc của mình sao? Huống chi cô
ta còn không cần đến thời gian phân tích độc dược mà trực tiếp lấy ra
thuốc giải có sẵn, điều này là sao?

– Ngươi là ai mà dám cứu người bị ta hạ độc?

Phượng Mạch Mạt lạnh lùng hỏi, gương mặt trắng nõn, tinh tế hiện lên sự
tức giận, Phượng Mạch Mạt hạ độc chưa từng có ai dám giải độc, tất nhiên là cũng không ai có thể giải được.

Nữ tử này đột nhiên xuất hiện phá vỡ tất cả, cuối cùng là ý gì?

Mộ Chỉ Ly mỉm cười:

– Cô nương, tha được thì nên tha, phạt như vậy là được rồi, vả lại ngươi cũng đã biết được hiệu quả của độc dược rồi mà, không phải sao?

Nghe vậy thì nét mặt của Phượng Mạch Mạt cứng lại, đúng như cô gái này
nói, từ biểu hiện của hai tên nam tử lúc nãy thì nàng cũng đã hiểu được
tác dụng của thuốc rồi. Xem ra là mình đụng phải người trong nghề rồi,
hơn nữa độc thuật của cô gái này còn hơn mình nữa, e rằng cô ta rất mạnh đây.

Tuy nhiên một độc sư có độc thuật cao siêu như vậy thì không thể là hạng người vô danh được, sao nàng lại chưa từng nghe nói qua?

– Ta làm như thế nào thì đó là chuyện của ta, cô nương, hình như cô xen vào hơi nhiều rồi đấy.

Phượng Mạch Mạt hất cằm, lộ vẻ không hài lòng.

Mộ Chỉ Ly khẽ cười, không quan tâm đến thái độ của Phượng Mạch Mạt:

– Trên đường gặp chuyện nên mới ra tay, cô nương, ta tùy tiện rồi.

Vừa dứt lời thì Mộ Chỉ Ly liền xoay người đi, nàng chỉ cảm thấy cần phải làm điều này, còn hai tên nam tử kia nhanh chóng đi khỏi thì còn có thể thoát được kiếp nạn, còn không thì thể nào cũng thành xác chết.

Sắc mặt Cam Thuần Nhi khôi phục lại vài phần, nhìn bóng người màu trắng, gầy gò trước mặt thì sự bội phục trong mắt càng nhiều. Chỉ tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi với Mộ Chỉ Ly mà đã biết được nàng am hiểu rất nhiều
lĩnh vực, đúng là khó mà tin được.

Nhìn bốn người Mộ Chỉ Ly rời đi thì ánh mắt Phượng Mạch Mạt tối sầm lại, tức giận nói:

– Khoan đã, làm hỏng chuyện của ta mà muốn đi như vậy à, ngươi nghĩ đơn giản quá rồi đấy.

Tuy nhiên không đợi Mộ Chỉ Ly nói thì đột nhiên Ích Hàn xoay người lại, tức giận nói:

– Ngươi là con gái mà sao độc ác như vậy? Bắt người làm vật thí nghiệm,
đúng là không xem mạng người ra gì, nếu ngươi thích thí nghiệm độc thuật trên người như vậy thì chi bằng tự làm thí nghiệm trên người của ngươi
đi.

Nghe Ích Hàn lên án mình thẳng thắn như vậy khiến cơn tức của Phượng Mạch Mạt càng nhiều hơn:

– Ngươi có biết là ngươi đang nói gì không? Chưa từng có người nào dám
nói với ta như vậy. Ta giết người bừa bãi thì sao? Ta thích thì làm. Có
bản lĩnh thì ngươi giết ta đi.

– Đúng là không có thuốc chữa.

Trong mắt Ích Hàn hiện lên một sự chán ghét.

– Sớm muộn gì thì cũng có người trừng phạt ngươi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Bốn người Ích Hàn lại tiếp tục bước đi, lần này Phượng Mạch Mạt cũng vọt tới trước, đưa cánh tay trắng nõn của mình đánh về phía Ích Hàn, năm
ngón tay đều màu đen, bên trong làn da trắng nõn kia càng lộ vẻ quỷ dị.

Trên năm ngón tay đều là độc tố, một khi đụng vào người thì chỉ có một kết quả —— chết!

– Ích đại ca, cẩn thận.

Cam Thuần Nhi hoảng hốt nói.

Ích Hàn nhanh chóng phản ứng, thân hình hơi nghiêng, tay phải bắt được
cùi chỏ của Phượng Mạch Mạt, có thể khiến cho một đòn của nàng bị thất
bại.

Hai tay hắn khống chế được hai tay của Phượng Mạch Mạt, nhìn màu đen của móng tay thì Ích Hàn liền nói.

– Quả nhiên là người có tâm địa độc ác.

Phượng Mạch Mạt hừ lạnh một tiếng, cơ thể không ngừng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Ích Hàn, nhưng hết lần này đến lần khác bị
Ích Hàn khống chế, không thể động đậy.

– Buông ta ra.

Phượng Mạch Mạt tức giận nói, sắc mặt đỏ lên, chưa bao giờ mà nàng bị mất mặt như vậy.

Ích Hàn cười lạnh.

– Thả ngươi ra, không biết ngươi còn dùng đến chiêu gì nữa, coi ta là thằng khờ à?

Vừa nói Ích Hàn vừa dồn sức vào hai tay, khoảng cách giữa hắn và Phượng Mạch Mạt càng gần hơn.

– Nếu ngươi không buông ta ra thì ta….ta….cắn ngươi.

Phượng Mạch Mạt vừa dứt lời thì khiến người ta dở khóc dở cười. Độc
thuật của nàng tuy rằng lợi hại nhưng tu vi lại không mạnh, gặp tình
huống như vậy đúng là không có biện pháp nào khác.

– Ngươi cắn đi, ngươi mà không cắn thì ngươi là con chó con.

Ích Hàn cười đắc ý.

Sau đó Phượng Mạch Mạt hung hăng cắn vào vai Ích Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.