Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 184: Nơi Dừng Chân​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 184: Nơi Dừng Chân​

Sắc mặt đám người Hướng Vân Giác chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, đủ loại màu sắc, cực kì thú vị.

Phía dưới có đến hàng trăm ngàn người đứng chen chúc nhau, đứng đầy bốn
phía khu phố xét duyệt công hội, xét duyệt công hội ngay lập tức bị vây
chặt như nêm, uy áp ngưng tụ lại một chỗ giống như muốn ép vỡ xét duyệt
công hội vậy.

Đám người Triệu Mục Sinh, Lưu Thanh Ngọc không hỏi hít một ngụm khí
lạnh, nhìn hơn một nghìn tu luyện giả có tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kì,
như thế này là ý gì? Có thể âm thầm xuất hiện ở đây là chứng minh cho
điều gì?

Không ai biết những thứ trước mắt này đã phải là tất cả thực lực của
Thiên Huyền thương hội hay chưa, nhưng bọn họ biết chỉ với chừng này
thực lực thì bọn họ không được phép đụng đến Thiên Huyền thương hội.

Thiên Huyền thương hội mới thành lập trong một thời gian ngắn mà đã có
được lực lượng như vậy rồi, nếu cho họ thêm thời gian thì nhất định
Thiên Huyền thương hội sẽ trở thành một con quái vật lớn ở Bồng Lai Bí
Cảnh.

Huống hồ hôm nay bọn họ đang bao vây cả xét duyệt công hội, sợ là nếu
bọn họ không đồng ý thì những người này sẽ lập tức xông lên, xé xác một
người ra thành nhiều mảnh, kết quả ra sao thì ai cũng biết, đến đầu cũng không giữ được.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười hiền lành, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp thì hiện ra vẻ châm biếm:

– Chư vị, không biết Thiên Huyền thương hội thi triển một chút thực lực
như vậy, các vị đã thấy đủ chưa? Còn nếu chưa đủ thì ta có thể cho các
ngươi hiểu rõ hơn một chút nữa.

Đôi môi duyên dáng cong lên, ai cũng đều có thể nhận thấy được trong giọng nói Mộ Chỉ Ly đầy tính uy hiếp

Đám người Hướng Vân Giác giật mình, trong con ngươi lộ vẻ khiếp sợ, thực lực của Thiên Huyền thương hội đáng sợ như vậy khiến những dự định lúc
trước của hắn tiêu tan. Lúc này đây bọn họ đã hiểu ý đồ của Mộ Chỉ Ly,
chỉ cần bọn họ còn tiếp tục phản đối thì những người này nhất định sẽ
xông lên chém giết bọn họ.

Khi tất cả mọi người bị chết, chỉ còn lại mình Trầm Kinh Hoa thì mọi chuyện sẽ do bọn họ định đoạt hết.

Trong lòng mọi người cũng không ngừng tính toán kế sách, thực lực của
Thiên Huyền thương hội mạnh khủng bố như vậy, lại còn có quan hệ với
Thiên Âm Môn, nếu hai bên giúp đỡ lẫn nhâu thì e là cục diện ở Bồng Lai
Bí Cảnh sẽ thay đổi.

Triệu Mục Sinh hối hận không thôi, nếu sớm biết rằng Mộ Chỉ Ly có lực
lượng kinh khủng như vậy thì hắn sẽ không nói những lời trước đây, nhưng lời nói như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được.

– Không cần, thực lực như vậy là đủ rồi.

Hướng Vân Giác cười nói, chỉ là nụ cười ấy không được tự nhiên cho lắm.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày.

– Nếu tiền bối đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi, vậy bây giờ có thể
tiến hành thủ tục được chưa? Ta không giống những người khác, lúc này
đây người nên nhớ đừng suốt ngày nghĩ ai cũng là trái hồng dễ bị bóp
nát, coi chừng lại bóp trúng mũi cọp, trộm gà không được lại mất nắm
thóc, bỗng dưng bị người đời chê cười.

Lúc nàng quyết định đứng về bên Thiên Âm Môn cũng là lúc quyết định đối
đầu với Thiên Ma Tông, nếu quan hệ không thể kéo lại gần thì đắc tội
cũng chả sao. Thiên Huyền thương hội chưa bao giờ để người khác khi dễ
mình.

Sắc mặt đám người Hướng Vân Giác trở nên khó coi, cũng không phản đối, hôm nay bị Mộ Chỉ Ly uy hiếp chỉ có thể nhịn.

Trầm Kinh Hoa nhìn bóng dáng trẻ tuổi, xinh đẹp bên cạnh thì trong lòng
đầy cảm kích. Quả không hổ danh là đồ tôn của môn chủ, khí độ và thực
lực như vậy đúng là làm cho người ta thêm vài phần kính trọng.

Mọi chuyện tiếp theo có vẻ rất thuận lợi, đám người Triệu Mục Sinh cấp
tốc chuẩn bị cho Thiên Huyền đại lục một vị trí ở Lâm Lang thành cùng
với chiếm giữ một khu vực ở Bồng Lai bí cảnh, thái độ tươi cười niềm nở, thay đổi đến 180 độ.

Thiên Huyền thương hội trong chốc lát có thể bày ra hơn một nghìn tu
luyện giả Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, còn nếu cả toàn bộ thực lực thì nói
không chừng còn nhiều hơn, cường đại hơn môn phái nữa. Không ai biết
trong tương lai Thiên Huyền thương hội sẽ phát triển như thế nào nên
không ai dám nói nhiều.

Hướng Vân Giác tức giận phất tay áo rời đi, nhưng khi hắn đi ra đến cổng lớn của xét duyệt công hội thì những ánh mắt lạnh lẽo đồng loạt nhìn
vào hắn, cho dù là hắn cũng hiểu được khó có thể nhìn thẳng về trước
được. Hắn cố gắng đi ngoài, nhưng mọi người cũng chặn đường hắn lại.

Hướng Vân Giác giận dữ.

– Các ngươi tránh ra cho ta.

Đám người Sở Lê Hiên lạnh lùng, giả điếc với lời nói của Hướng Vân Giác, bọn họ chỉ nghe theo sự sắp xếp của thủ lĩnh, còn những người khác thì
không thể tác động đến bọn họ được.

Nhìn thái độ coi thường của mọi người thì Hướng Vân Giác không kiềm được sự tức giận, cổ họng rống to lên.

– Các ngươi không tránh cũng phải tránh.

Vừa dứt lời thì khí tức Tạo Vật cảnh trong cơ thể hắn chợt bộc phát, chuẩn bị động thủ.

Tuy nhiên đám người Sở Lê Hiên dường như có thần giao cách cảm, khí tức
lập tức cùng bộc phát lên, không để cho Hướng Vân Giáp áp bách lại mình.

Dù cho thực lực của Hướng Vân Giác là Tạo Vật cảnh nhưng khi hàng nghìn
tu luyện giả Xuất Khiếu cảnh hậu kì hợp lực lại cùng nhau thì uy áp này
không được coi là gì, chỉ cần vừa đối mặt là liền sụp đổ.

Đám người Triệu Mục Sinh ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đen thui. Tất nhiên bọn họ hiểu ở ngoài cổng lớn đang xảy ra chuyện gì, Thiên Huyền thương
hội mạnh như vậy, hôm này thực lực bộc phát cùng với thái độ đã vượt xa
dự đoán của họ.

Đến cả Thiên Ma Tông và Hướng Vân Giác cũng không xem ra gì thì nói gì
đến bọn họ. May mà bọn họ không hùa theo cách làm của Hướng Vân Giác,
bằng không thì tình hình hiện tại của bọn họ so với Hướng Vân Giác có
khi còn thảm hơn.

– Mộ cô nương, Hướng Vân Giác hình như gặp phiền phức, ngươi….

Triệu Mục Sinh dò hỏi.

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly chợt cười:

– Chắc là tiền bối rời đi gặp một chút phiền toái thôi, ta cũng không để bụng, nếu tiền bối muốn đi khỏi thì có thể nói với ta một tiếng, ta sẽ
để cho bọn họ đi.

Đám người Triệu Mục Sinh cười cười, trong lòng không nhịn được thầm
chửi: Ở cửa lớn có tiếng động lớn như vậy chẳng lẽ ngươi không biết?
Những người đó nghe theo mệnh lệnh của ngươi, chẳng lẽ tất cả những
người ở đây đều bị ngươi khống chế sao?

Tuy nhiên những lời đó không ai dám thể hiện ra trên mặt.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, nhìn Hướng Vân Giác đang bị vây quanh phía dưới, tươi cười:

– Cho tiền bối một con đường để đi đi.

Vừa vung tay lên thì đám người Sở Lê Hiên cấp tốc nhường một lối đi để Hướng Vân Giác đi khỏi.

Sắc mặt Hướng Vân Giáp lúc này đã khó coi đến cực điểm, mặt vốn đen hơn
than giờ lại còn đen hơn nữa (là đen đến cỡ nào ấy nhể?????), so với
những thủ đoạn xảo quyệt của hắn trước đây thì bây giờ Mộ Chỉ Ly lại
đường hoàng đánh đến.

– Mộ Chỉ Ly, ngươi đừng quá kiêu ngạo!

Hướng Vân Giác cuối cùng không kiềm chế được nên quay về phía Mộ Chỉ Ly hét lên một câu.

Mộ Chỉ Ly cười nhạt:

– Những tiền bối trước đây ta còn chưa xem ra gì, đến ngay cả đại môn
phái Thiên Ma Tông, nội lực cường đại mà không ai nhúc nhích được, còn
tiền bối là một người hành tẩu ngoài giang hồ thì nên cẩn thận nhiều hơn đấy.

Nói xong Mộ Chỉ Ly xoay người đi, không để ý đến Hướng Vân Giác thiếu chút nữa thì giậm chân xuống đất.

Hướng Vân Giác nhìn thấy bóng người biến mất ở cửa sổ thì cảm thấy cơn
giận nằm chắn ngang yết hầu, sắc mặt đỏ lên, thở dốc một trận.

Mộ Chỉ Ly rất nhanh chọn được một khu vực để tiếp tục phát triển Thiên
Huyền thương hội, do đó nên cùng với Trầm Kinh Hoa đi xét duyệt công
hội.

Tuy nhiên lúc nàng và Trầm Kinh Hoa đi xét duyệt công hội thì Trầm Kinh
Hoa kinh ngạc phát hiện ra toàn bộ tu luyện giả lúc nãy đã biến mất, với thực lực của hắn cũng chưa cảm nhận được chút chấn động này, những
người này rốt cục là rời đi khi nào? Không gây ra bất cứ tiếng động nài, sao lại làm như vậy được?

– Bọn họ…..đều đi khỏi rồi sao?

Trầm Kinh Hoa kinh ngạc, nói không nên lời.

Mộ Chỉ Ly gật đầu cười:

– Nhiệm vụ đã xong thì tất nhiên là bọn họ không cần phải tiếp tục ở đây nữa.

– Trầm tiền bối, chuyện hôm nay đa tạ người đã giúp đỡ nên mọi chuyện
mới thuận lợi như vậy, ta đã giải quyết được chuyện đáng lo ngại nhất
rồi.

Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái.

Thấy vậy Trầm Kinh Hoa vội nói:

– Mộ cô nương chính là đồ tôn của môn chủ, ta vốn phải làm như vậy,
huống hồ chuyện này ta cũng không giúp được gì. Nếu không phải thực lực
của Thiên Huyền thương hội đủ mạnh thì e rằng hôm nay sẽ không đạt được
mục đích.

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:

– Nếu hôm nay không có Trầm tiền bối đứng ra thì bọn họ nhất định sẽ
không tin vào quan hệ giữa ta và Thiên Âm Môn, giống như không có Thiên
Âm Môn chấn nhiếp thì dù cho thực lực của Thiên Huyền thương hội có
mạnh, bọn họ cũng không thể dễ dàng chấp nhận đâu.

Không có Thiên Âm Môn chấn nhiếp thì e rằng bọn họ sẽ sớm chia cách thế
lực của Thiên Huyền thương hội, bởi vì đối với họ thì đó là một tai họa
ngầm, có thể có Thiên Âm Môn ủng hộ thì bọn sẽ không không thực hiện
được kế hoạch đó.

Chính lúc này nàng cần Trầm Kinh Hoa hỗ trợ mình, những thứ liên quan đến nhau, thiếu một thứ cũng không được.

Nghe vậy Trầm Kinh Hoa im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ:

– Mộ cô nương quả nhiên rất cao tay, có thể suy đoán được mọi thứ. Có Mộ cô nương thì tương lai Thiên Huyền thương hội sẽ cường đại lên nhanh
thôi.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười.

– Đa tạ tiền bối đã khen.

Lúc Mộ Chỉ Ly và Trầm Kinh Hoa tách nhau ra thì ba người Hàn Như Liệt,
Ích Hàn và Cam Thuần Nhi liền xuất hiện trước mặt nàng, họ đã đứng sau
lưng nàng từ lâu, nhưng vì nàng và Trầm Kinh Hoa đang nói chuyện với
nhau nên bọn họ mới lánh mặt.

Hàn Như Liệt cười vui vẻ, sau đó hắn đưa ngón tay cái lên:

– Làm tốt lắm.

– Thật sự rất khí phách.

Ích Hàn cười nói.

Cam Thuần Nhi mỉm cười, nói:

– Mộ cô nương thật tuyệt vời.

Nghe ba người nói vậy thì Mộ Chỉ Ly cũng cười vui vẻ:

– Các ngươi sắp xếp cũng tốt lắm.

Bốn người nhìn nhau cười, ánh nắng chiếu vào, bốn người cười tươi như ánh nắng mặt trời.

– Hiện giờ chuyện khó khăn đã được giải quyết rồi, chuyện tiếp theo cũng không khó lắm.

Giọng nói của Mộ Chỉ Ly thả lỏng vài phần, cuối cùng có thể tự lập được
địa vị xã hội ở Bồng Lai Bí Cảnh nên nàng cũng có chút kích động.

Ích Hàn gật đầu:

– Chuyện cửa hàng mới cũng không có khó khăn gì, chỉ cần sửa sang một
chút là có thể bắt đầu buôn bán được rồi, chỉ là xây dựng Thiên Huyền
thương hội trở thành nơi dừng chân của mọi người thì cần một khoảng thời gian.

Dù sao thì các công trình xây dựng vẫn chưa có nên cần phải bắt đầu xây dựng từ đầu.

Hàn Như Liệt khẽ gật đầu:

– Bất quá thì nhân lực chúng ta đông đảo, xây dựng mấy thứ này sẽ rất nhanh thôi.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Nhu Liệt nhìn nhau, rốt cuộc tảng đá lớn nhất trong
lòng cũng được đặt xuống, bọn họ sẽ đối mặt với thời gian để đi tiếp.

P/s: Chủ nhật có ai đi xem phim không ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.