Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 179: Người Giả Mạo​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 179: Người Giả Mạo​

Ba người Mộ Chỉ Ly đi qua cửa thành rồi vào trong Lâm Lang thành, sự
nguy nga đồ sộ của cửa thành khiến Mộ Chỉ Ly trầm trồ khen ngợi, Lâm
Lang thành không hổ danh là trung tâm của Bồng Lai tụ địa, chỉ mới liếc
nhìn thôi đã có cảm giác nguy nga rồi.

Bước chân vào bên trong Lâm Lang thành, bên tai vang lên tiếng nhốn
nháo, đoàn người đông như kiến chen chúc nhau vượt qua khỏi cả sự tưởng
tượng của Mộ Chỉ Ly, có điều trên đường đi thấy rất ít xung đột. Muốn
biết được “Mộ Chỉ Ly” và “Hàn Như Liệt” đang ở đâu thì chỉ còn cách đứng nghe người khác nói chuyện thôi.

Tuy nhiên địa điểm bọn họ nghe thấy mỗi lúc một khác, sắc mặt Hàn Như
Liệt đã biến thành màu đen, đen như than, khóe miệng co giật, mơ hồ có
dấu hiệu bùng nổ.

Vì “Hàn Như Liệt” lúc này đang ở hoa lâu, có người nói “hắn” đã ở hoa
lâu một thời gian ngắn, tầm hoa vấn liễu (chơi bời với kĩ nữ), sống cực
kì thoải mái, kỳ lạ nhất chính là “Mộ Chỉ Ly” cũng ở tại hoa lâu nhưng
đối với việc “Hàn Như Liệt” tầm hoa vấn liễu không có ý kiến gì.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh đi vài phần, đối phương làm như vậy đúng là khiến cho danh tiếng họ bị bại hoại, thực sự ghê tởm. Người ở Lâm Lang thành
như sóng biển, hai người giả mạo này nói không chừng sẽ khiến tiếng tăm
họ càng lan rộng hơn. Sợ rằng với sự hiểu lầm hôm nay không biết phải
làm sao đối mặt với Thiên Huyền thương hội đây.

– Phải lật tẩy cái trò lừa đảo này, sao lại có nhiều người tin như vậy chứ?

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên sự khó hiểu, làm gì có cô gái nào lại để cho tướng công mình ở tại hoa lâu chứ?

Ánh mắt Ích Hàn lạnh lùng đảo qua, thở dài một hơi:

– Đa số đều chỉ nghe đến tên của hai người, cũng không biết về cách đối
nhân xử thế của các ngươi, người đã gặp qua các ngươi cũng không nhiều
nên tất nhiên là đối phương nói gì họ sẽ tin như vậy, tuy nhiên có gan
giả mạo các ngươi đúng là rất hiếm đấy. Các ngươi cũng biết ở Chủ thế
giới thì các mối quan hệ cũng không mạnh, chuyện này tuy có chút khó coi nhưng không phải là không có.

Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng.

– Lần này đi ra gặp được hai người đúng là to gan lớn mật, chúng ta đến
gặp một phen, nói cho bọn họ biết người đứng đầu Thiên Huyền đại lục
thực sự là ai.

Ba người đi về phía hoa lâu, dọc đường đi có không ít người cũng chung
mục đích, kèm theo nhiều tiếng bàn luận, sự chịu đựng của Mộ Chỉ Ly sắp
vượt quá giới hạn.

Phóng tầm mắt nhìn lại, bên ngoài hoa lâu có một đoàn người đứng thật
dài, không chỉ có tán tu mà còn có cả đệ tử môn phái nữa. Trên mặt mọi
người đều hiện lên vẻ lo lắng cùng háo hức chờ mong, sợ rằng chậm một
ngày thì Thiên Huyền thương hội sẽ không chiêu mộ nữa.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, nhiều tu luyện giả muốn gia nhập
vào Thiên Huyền thương hội như vậy thật đúng là ngoài dự đoán à. Hai tên giả mạo kia mặc dù đáng giận nhưng cũng đã giúp cho họ hiểu được sức
ảnh hưởng của Thiên Huyền thương hội đã vượt qua dự đoán của họ khá
nhiều.

– Hai người chiêu mộ ở đây thật sự là Hàn Như Liệt sao? Nếu không phải
như vậy thì tất cả số tiền mà ta dự trữ ở đây sẽ ném xuống biển mất.

Một nữ tử đứng phía trước lo lắng, hai tay nắm chặt túi càn khôn, trong lòng hồi hộp.

Người bên cạnh lắc đầu, ý bảo nàng yên tâm, an ủi:

– Ngươi không thầy có nhiều người xếp hàng ở đây để đi vào trong sao?
Không thể nào là giả được, nếu được gia nhập vào Thiên Huyền thương hội
thì chúng ta không còn bị khi dễ vì là tán tu nữa.

Nghe vạy sự lo lắng trên khuôn mặt nữ tử kia tan đi vài phần.

– Mộ cô nương chính là người mà ta phục nhất, có thể gia nhập vào Thiên Huyền thương hội đúng là cho người ta thấy vui vẻ.

Nghe được câu chuyện ngắn ngủi đó khiến lửa giận trong người Mộ Chỉ Ly
bùng phát lên, hừng hực thiêu đốt, khó mà ngăn lại được, một vạn thượng
phẩm tinh thạch đối với tán tu mà nói có thể là tất cả với họ, nhưng hai người kia lại giả danh lừa bịp, chiếm đoạt tất cả tài sản của mọi
người, thật sự ghê tởm.

Tán tu ở Bồng Lai tụ địa vốn đã rất cực khổ rồi, cứ nhìn những tán tu
đến trụ sở bí mật là biết, giờ họ lại lợi dụng uy tín của Thiên Huyền
thương hội mà làm chuyện như vậy thì không biết khi biết được chân tướng thì họ sẽ hối hận như thế nào, nếu không phải lần này nàng phát hiện
đúng lúc thì không biết sẽ có bao nhiêu tán tu bị lừa nữa.

Sau đó Mộ Chỉ Ly đi ra hỏi đám người, đi thẳng về phía trước, Hàn Như
Liệt và Ích Hàn đi theo sau lưng nàng, bọn họ cũng biết Chỉ Ly sẽ làm
gì, chính bọn họ cũng không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng.

Mọi người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly dám chen ngang thì trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ oán giận, trợn mắt nói:

– Các người không biết xếp hàng à?

Ánh mặt Mộ Chỉ Ly lạnh ngắt, người kia nhìn thấy ánh mắt đó của Mộ Chỉ
Ly thì đột nhiên không nói nên lời. Khí tức của cô gái này kinh khủng
như vậy, vừa nhìn là biết không phải người bình thường nên không ai dám
đắc tội cả.

So với nỗi sợ hãi của tán tu thì đệ tử của môn phái to gan lớn mật hơn:

– Đừng tưởng rằng thực lực các ngươi hơn người mà có thể làm chuyện xằng bậy, Mộ cô nương đã nói người nào dám chen ngang thì sẽ bãi bỏ tư cách
gia nhập vào Thiên Huyền thương hội.

Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn nam tử mới nói kia, thản nhiên nói:

– Ta không muốn gia nhập vào Thiên Huyền thương hội, chỉ muốn gặp mặt Mộ cô nương một lần mà thôi.

– Ai cũng biết Mộ cô nương là một kỳ nhân, lúc nào cũng lấy khăn che mặt, không có cách nào nhìn được khuôn mặt thật cả.

Nam tử đó trả lời, vốn giận dữ nhưng bây giờ cũng đã dịu bớt xuống.

Mộ Chỉ Ly khẽ cười nhếch mép, mang theo một chút lạnh lùng, châm biếm:

– Đến cả hình dáng nàng cũng chưa từng cho các ngươi thấy mà các ngươi vẫn tin tưởng nàng là Mộ Chỉ Ly sao?

– Người này sao lại ở đây chửi bới Mộ cô nương như vậy?

Một nam tử khác lên tiếng, trong mắt đầy sự bất mãn, biểu hiện của Mộ
Chỉ Ly ở Vạn Hoa đại hội đã giúp tán tu được đổi mình, trong lòng tán tu thì Mộ Chỉ Ly chính là thần tượng của họ.

Ngay lúc mọi người nói chuyện thì một gã nam tử đi từ bên trong ra, tức giận nói:

– Người nào dám gây ồn ào ở đây? Chẳng lẽ không muốn gia nhập vào Thiên Huyền thương hội sao?

– Hàn công tử ra rồi! Hàn công tử, ba người này cố ý chen ngang, lại còn nói năng lỗ mãng về Mộ cô nương nữa.

Nam tử kia vội vàng nói, có “Hàn Như Liệt” làm chỗ dựa thì hắn không còn sợ nữa.

Ánh mắt ba người Mộ Chỉ Ly liền rơi vào người “Hàn Như Liệt” đứng trước
mặt, nam tử đó mặc một áo bào màu đỏ thẫm, khuôn mặt nham hiểm, giữa hai lông mày không được bằng phẳng, hiện lên vẻ thâm độc, giống hệt như một tên đê tiện.

“Hàn Như Liệt” nhìn thấy ba người Mộ Chỉ Ly thì trong lòng xuất hiện một chút sợ hãi, cô gái trước mặt có dung nhan tuyệt mỹ, mặc đồ màu trắng,
nam tử sau lưng mặc đồ màu đỏ, tuấn mỹ bất phàm, hai người này càng nhìn thì càng giống Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt.

– Ngươi chính là Hàn Như Liệt?

Khóe miệng Hàn Như Liệt cong lên, đôi mắt màu xanh cực kì lạnh lùng.

“Hàn Như Liệt” sững sờ một chút, nhìn ánh mắt tò mò của mọi người thì
hắn liền ưỡn ngực lên, chỉ ngón trỏ vào ba người Mộ Chỉ Ly, nói:

– Tất nhiên ta là Hàn Như Liệt, các ngươi có chuyện gì? Nếu muốn vô cớ kiếm chuyện thì đừng trách ta không khách khí.

Hàn Như Liệt bước nhanh về trước, cầm lấy tay của “Hàn Như Liệt”, bẻ
ngược tay hắn ra sau, tay của tên nam tử kia liền bị bẻ gãy.

– Chỉ có như vậy mà ngươi cũng tự nhận mình là Hàn Như Liệt sao?

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, “Hàn Như Liệt” không ngờ là nam tử
này lại xông lên động thủ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, tay
phải bị bẻ gãy, cả người đều bị Hàn Như Liệt khống chế, vội lên tiếng
nói:

– Các ngươi là ai? Dám đắc tội với Hàn Như Liệt ta, các ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.

Động tác của Ích Hàn cũng không vừa, lúc Hàn Như Liệt động thủ thì thân
hình hắn khẽ động xông vào trong hoa lâu. “Hàn Như Liệt” thấy nam tử mặc áo đổ này không hề lo lắng khi nghe thấy tên tuổi của mình, trong lòng
không khỏi oán thầm, căn cứ vào những gì nghe nói thì bọn người Mộ Chỉ
Ly vẫn đang ở Tuyệt Tình Cốc, nhất định sẽ không đến Lâm Lang thành.

Bọn họ ở Lâm Lang thành một thời gian dài như vậy vẫn bình an vô sự, đủ
thấy bọn họ vốn không quan tâm đến Lâm Lang thành, huống chi trước mặt
không phải hai người mà la ba người, nhất định là Thánh A La cũng không
biết. Chẳng lẽ ba người này cũng muốn giả danh lừa bịp? Hắn vội xoay đầu lại phía tu luyện giả đang xếp hàng la làng lên:

– Các ngươi mau giúp ta! Chỉ cần giết bọn họ thì các ngươi không cần phải nộp bất cứ khoản hội phí nào cả.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người chung quanh đều trở nên hưng phấn, có thể
bớt đi một vạn thượng phẩm tinh thạch, đây đúng là một tin tức đại tốt.
Mọi người chậm rãi tản ra, vây hai người Mộ Chỉ Ly ở trung tâm, nhưng
chưa có ai động thủ cả.

Tất cả mọi người đều đã tu luyện khá lâu nên chỉ nhìn khí tức là biết
thực lực của hai người này bất phàm rồi. Thực lực Hàn Như Liệt mạnh như
thế nào ai cũng biết, vậy mà nam tử trước mặt này chỉ một tay đã khống
chế được đối phương, nhiều người bọn họ cộng lại cũng chưa chắc làm được gì.

Thấy mọi người do dự không dám tiến lên thì “Hàn Như Liệt” rất lo lắng,
cánh tay của hắn càng lúc càng bị bẻ đau hơn, hắn đau đến nỗi mặt mũi
trắng bệch, vội nói:

– Nhanh ra tay đi, sau này xong chuyện ta sẽ thưởng cho mỗi người các ngươi một viên Bồ Đề đan.

Lời này vừa nói ra thì mọi người giống như gà chọi, mọi sợ hãi biến mất, thay vào đó là một sự điên cuồng. Bồ Đề đan, đó chính là thứ đan dược
mà họ mong muốn có được từ lâu.

Lúc này Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói.

– Thực lực thực sự của Hàn Như Liệt chỉ có vậy thôi sao? Đây chính là kẻ giả danh Thiên Huyền thương hội lừa bịp, các ngươi vẫn muốn bị hắn lợi
dụng sao?

Mọi người ngẩn ra, tay đang nắm chặt vũ khí cũng nới lỏng ra vài phần,
vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mộ Chỉ Ly, những lời này là sao? Chẳng lẽ đây là
một âm mưu?

“Hàn Như Liệt” sốt ruột.

– Đây là ý gì? Ta chính là Hàn Như Liệt, các ngươi có chứng cứ gì để chứng minh là ta giả mạo?

Nói xong hắn lộ vẻ đắc ý, chắc chắn mấy người này không có cách nào để chứng minh.

Hàn Như Liệt phá lên cười, tay phải bỗng nhiên dùng lực mạnh hơn, “Hàn
Như Liệt” nhất thời kêu la thảm thiết, máu tươi rơi tí tách trên mặt
đất, mồ hôi không ngừng tuôn ra.

– Các ngươi mau buông tay! Ta là đệ tử của Thiên Âm Môn, các ngươi dám đắc tội với ta thì sẽ chết thảm đó.

– Nếu đã như vậy thì chi bằng ngươi lấy thẻ bài ra để chứng minh thân phận rằng ngươi là người của Thiên Âm Môn đi.

Hàn Như Liệt nhíu mày, lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều đứng im, nhìn vào ba người đứng giữa, bọn họ lúc
này cũng đã nhìn thấy vài điều bất thường, lẽ nào Hàn Như Liệt này là
giả? Đây đúng là âm mưu? Hàn Như Liệt thật sự thì thực lực sẽ không yếu
như vậy.

“Hàn Như Liệt” có chút hoảng hốt.

– Thẻ bài là vật quan trọng, làm sao có thể tùy tiện cho các ngươi xem được?

Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng, tay trái lấy ra thẻ bài thân phận ra rồi chìa ra trước mặt mọi người.

– Nói cho ngươi biết, đây chính là thẻ bài thân phận của Hàn Như Liệt.

Từng ánh mắt thay nhau nhìn vào thẻ bài trên tay Hàn Như Liệt, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Hàn Như Liệt liền thay đổi.

– Đây đúng là thẻ bài thân phận của Thiên Âm Môn, ta đã từng nhìn thấy rồi.

– Lẽ nào, nam tử này mới thực sự là Hàn Như Liệt.

Lúc này Ích Hàn cũng lôi một nữ tử từ bên trong ra, khuôn mặt tuấn tú
đầy vẻ châm biếm, trực tiếp làm cho nữ tử đó quỳ trước mặt Mộ Chỉ Ly.

– Chỉ Ly, đây chính là nữ tử giả danh ngươi.

Mộ Chỉ Ly nhìn nữ tử kia, nữ tử đó nhìn “Hàn Như Liệt” bị khống chế, lại ngước mắt nhìn Mộ Chỉ Ly thì thân thể bất chợt run rẩy. Trên khuôn mặt
nữ tử này che một cái khăn màu trắng, ngoại trừ đôi mắt ra thì những thứ khác nhìn không rõ lắm.

– Ta muốn nhìn thấy bộ dạng của người dám giả dạng Mộ Chỉ Ly.

Vừa dứt lời thì Mộ Chỉ Ly liền lấy cái khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt cô gái.

Mọi người liền ồ lên, ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, Mộ Chỉ Ly xinh đẹp của Thiên Huyền thương hội sao lại khó coi như vậy, ngoại trừ đôi
mắt đã nhìn thấy từ trước thì mũi tẹt, miệng rộng, đây là Mộ Chỉ Ly sao?

– Các ngươi có gan lớn lắm, có biết là giả danh ta thì sẽ gặp phải hậu quả như thế nào không?

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khuôn mặt bình tĩnh.

Cao Tinh Thải lạnh run, vội nói:

– Chúng ta biết sai rồi, Mộ cô nương là đại nhân rộng lượng, hãy tha cho chúng ta đi! Sau này chúng ta không dám nữa.

Hàn Như Liệt buông lỏng tay tên nam tử ra để hắn quỳ xuống cùng với Cao Tinh Thải luôn.

– Sau này chúng ta không dám nữa! Ba vị hãy cho chúng ta một con đường sống đi.

Hắn chẳng thể nào ngờ được hai người này lại chính là Mộ Chỉ Ly và Hàn
Như Liệt thật sự, vốn tưởng rằng giả mạo ở đây rất an toàn, còn bây giờ
thì e rằng đến tính mạng cũng không giữ được.

Mọi người nhìn vào hai người đang quỳ thì trong mắt đầy phẫn nộ:

– Hai người các ngươi thật khốn kiếp. Dám giả danh lừa bịp, trả lại tinh thạch cho chúng ta.

– Ta đã nói Mộ cô nương và Hàn công tử sao lại làm như vậy được, hóa ra là hai người này giả danh.

– Nói không chừng Mộ cô nương nghe nói bọn họ giả danh nên liền chạy đến đây, hai người này đúng là to gan lớn mật, không biết lợi hại.

Dần dần chung quanh mọi người tập trung lại càng nhiều, chân tướng cũng
nhanh chóng được truyền đi, trong chốc lát toàn bộ Lâm Lang thành bị
chấn động, những người bị lừa lập tức chạt đến, đồng thời cũng có không
ít người muộn được nhìn thấy mặt của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt.

– Đưa số tiền mà bọn ngươi đã lừa gạt mấy ngày nay ra đây.

Mộ Chỉ Ly ra lệnh, ánh mắt nhìn hai người kia đầy chán ghét.

– Vâng vâng vâng, chúng ta đi lấy ngay.

Nữ tử liền đứng dậy, chạy vào trong lấy số tiền lừa gạt mấy ngày nay ra.

Mộ Chỉ Ly nhìn số túi càn khôn cực nhiều trước mặt thì âm thầm líu lưỡi, hai người này đúng là lòng tham không đáy, chỉ với số tiền này thôi thì họ đã đủ sống cả cuộc đời. Tuy nhiên tham như vậy cũng tốt, bằng không
thì nàng cũng khó mà bắt được hắn.

Hai gã tu luyện giả trong trụ sở bí mật cũng đột nhiên xuất hiện, bây
giờ Mộ Chỉ Ly cũng không cần phải che giấu nữa, để lộ ra thực lực cường
đại thì sẽ có lợi cho mục đích của chuyến đi lần này.

Mộ Chỉ Ly giao lại túi càn khôn cho hai người, nói:

– Mang số tiền này trả lại cho những người bị lừa, đừng để sót.

– Vâng!

Hai người liền vội vàng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.

Mọi người vốn đang đau lòng vì bị lừa gạt tiền bạc, vừa nghe Mộ Chỉ Ly
nói vậy thì liền bị kích động, nhìn Mộ Chỉ Ly giống như chúa cứu thế
vậy, chẳng ai ngờ là nàng sẽ lấy số tiền này để trả lại cho bọn họ cả,
bọn họ thấy vậy thì cứ nhận lấy, không dám có một ý kiến nào.

– Việc này là sai sót của Thiên Huyền thương hội ta nên mới để cho hai
người này thừa cơ lợi dụng, cũng may là có thể phục hồi lại được thiệt
hại. Mong mọi người về sau nhớ rõ đừng để bị người khác lợi dụng lừa gạt nữa. Thiên Huyền thương hội đúng là có tuyển nhận tu luyện giả và dược
sư, kể cả tán tu tụ tập địa, nhưng chúng ta lựa chọn tu luyện giả dựa
trên tố chất của người đó, chắc chắn là không cần bất kì hội phí nào cả.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói của nàng trong suốt, truyền vào tai mọi người rõ ràng.

Mộ Chỉ Ly thi lễ với mọi người, lúc ngẩng đầu lên thì nụ cười đã tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng.

– Ta không bao giờ tha thứ cho những ai dám lợi dụng danh tiếng của
Thiên Huyền thương hội để vơ vét của cải người khác, bất luận là bây giờ hay sau này thì hành động đó tuyệt đối không được tha thứ.

Lời nói Mộ Chỉ Ly vừa dứt thì Hàn Như Liệt và Ích Hàn liền rút kiếm ra,
chém hai người giả mạo đang quỳ trên mặt đất. Máu tươi văng tung tóe
khắp nơi, máu tươi còn ấm, hai thân hình chậm rãi ngã xuống, thậm chí
đến lời nói sau cùng bọn họ cũng không được nói.

Nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt, trong lòng mọi người chấn động, nhìn
thấy khuôn mặt hiền lành của Mộ Chỉ Ly mà lạnh người. Thủ đoạn nổi trận
lôi đình đến mức này khiến mọi người hiểu được ai khinh thường người của Thiên Huyền thương hội thì nhất định sẽ bị trả thù.

Mộ Chỉ Ly vung tay lên, hai bóng người màu đen xuất hiện, nàng hơi nghiêng người:

– Mang hai người này treo lên hoa lầu, răn đe, về phần chuyện hoa lâu thì các ngươi xem rồi giải quyết.

– Vâng, thủ lĩnh.

Hai người đồng loạt gật đầu, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt hai thi thể liền treo ở giữa hoa lâu.

Lúc trước hai gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện thì liền khiến mọi người nghi ngờ, bây giờ lại xuất hiện thêm lần nữa càng khiến mọi người khó
hiểu, không biết đây là thủ đoạn gì nữa, chỉ cảm thấy Mộ Chỉ Ly thần bí
đến cực điểm.

– Như mọi người đã nhìn thấy, tu luyện giả của Thiên Huyền thương hội
thì tu vi đều đạt đến Xuất Khiếu cảnh hậu kì, chuyện Bồ Đề đan không
thành vấn đề, chỉ cần tu luyện giả gia nhập vào Thiên Huyền thương hội
thì mỗi tháng sẽ được nhận tài nguyên là Bồ Đề đan.

Mộ Chỉ Ly cười nói.

Hàn Như Liệt đột nhiên bước lên trước một bước, chậm rãi nói:

– Trừ việc đó ra thì còn một chuyện nữa. Cuộc đời Hàn Như Liệt ta chỉ
yêu một mình Mộ Chỉ Ly, không bao giờ có chuyện tầm hoa vấn liễu.

Mọi người ngẩn ra, nhìn sau lưng hoa lâu, hiểu được ý đồ của Hàn Như
Liệt. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ cười, trong lòng hiện ra một chút ngọt
ngào, lập tức bị Hàn Như Liệt kéo tay lại, hành vi của hai người kia
không những bôi nhọ Thiên Huyền thương hội mà còn bôi nhọ tình cảm của
hai người nữa.

Lúc ba người đi khỏi, trước hoa lâu kia nổ ra một trận đàm luận, náo nhiệt đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.