Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 178: Đến Lâm Lang Thành​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 178: Đến Lâm Lang Thành​

Mộ Chỉ Ly do dự một lát rồi gật đầu.

– Nếu như có thể thì bây giờ cứ đi đến Lâm Lang thành đã.

Mặc dù Thiên Âm Môn cũng có quan hệ nhất định với bọn chúng nhưng dù sao nó cũng không thuộc về địa phương của mình, Thiên Âm Môn là môn phái đệ nhất chính đạo, dù cho có ý định chiếu cố tu luyện giả Thiên Huyền đại
lục thì cũng không thể làm việc thiên tư được. Bọn hắn cần có nơi sống
yên ổn thì tất cả tài năng mới phát triển tốt được.

Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười, cũng không có ý kiến gì, suy nghĩ của Ly nhi
thì tất cả bọn họ đều ủng hộ. Thấy Mộ Chỉ Ly đồng ý, Ích Hàn tiện thể
nói:

– Nếu quyết định đi Lâm Lang thành thì ta sẽ đi chuẩn bị một chút, Lâm
Lang thành ta cũng từng đi qua rồi, còn cha ta thì sẽ biết rõ hơn.

– Được, vậy làm phiền ngươi.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ cảm kích, nếu không có sự giúp đỡ của
Ích Hàn thì chắc chắn hiện giờ họ đã gặp không ít phiền phức rồi.

Ích Hàn khoát tay.

– Đừng nói những lời khách sáo này, ta vốn cũng muốn đi đến Lâm Lang
thành mở mang kiến thức một phen, lần này chính là cơ hội rất tốt.

Hắn luôn cảm thấy Mộ Chỉ Ly phải dặn dò đủ chuyện, dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi mới chịu buông tay làm những chuyện khác.

Hắn cũng không biết là chuyện gì, chỉ biết nhất định bọn có gặp phải
nguy hiểm cực lớn, bọn họ giấu rất kỹ, hắn chỉ cần liếc mắt cũng thấy
được áp lực nghiêm trọng trong mắt họ.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, Ích Hàn xoay người đi vào tìm Ích Diệp để hỏi về
tình hình ở Lâm Lang thành. Mộ Chỉ Ly và Hàn Như liệt ở bên trong phòng
tu luyện, vừa đột phá lên Tạo Vật cảnh, thực lực đã mạnh hơn thêm một
chút.

Tăng cường thuộc tính thì khó khăn hơn, tu luyện không chỉ cần cố gắng
mà còn cần cơ hội nữa. Mỗi một cơ hội thường kéo dài việc tìm hiểu đến
vài năm, muốn đột phá tầng thứ bảy cũng không còn xa nữa.

Đột nhiên Thiên Nhi xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, bộ dạng như muốn nói
gì đó với Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt thấy vậy thì liền biết điều trở về trụ sở bí mật, hay tỷ muội bọn họ gần đây bận việc nên đã lâu rồi không có
thời gian tâm sự với nhau.

Mộ Chỉ Ly kéo tay Thiên Nhi, ngồi xuống ghế, trong con ngươi hiện lên chút xấu hổ:

– Thiên Nhi, thật sự xin lỗi, mấy ngày nay đã không chú ý đến ngươi.

Nhớ lại thời gian trước đây, Thiên Nhi luôn ở bên cạnh giúp đỡ nàng,
thực lực bây giờ ngày càng mạnh, hàng ngày vẫn ở cùng nhau nhưng lại ít
nói chuyện với nhau hơn.

Thiên Nhi mỉm cười, cầm tay Mộ Chỉ Ly:

– Chúng ta đã là tỷ muội nhiều năm như vậy chẳng lẽ ta còn không hiểu ngươi sao? Ta không để bụng chuyện này đâu.

Nụ cười của hai người dần biến mất, cả hai người đều hiểu đối phương rất rõ nên không cần nói cũng có thể hiểu được mọi chuyện.

– Thiên Nhi, ngươi đang lo lắng à?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, hỏi nhưng cũng là khẳng định, nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy Thiên Nhi đang buồn rồi.

Thiên Nhi gật đầu, cũng không che giấu.

– Ngày mà Hắc Ám lão nhân và Quang Minh lão nhân ra tay, đối thủ cường
đại như vậy chúng ta muốn đối phó cũng không dễ dàng gì. Lúc trước ta đã hỏi Tù lão giả rồi, ngày mà bọn Hắc Ám lão nhân động thủ thì cho dù có
trốn trong trụ sở bí mật cũng không có tác dụng, bằng không thì trước
đây Không Gian lão nhân đã không chết.

Vậy nên chuyện phải ứng phó như thế nào đã trở thành vấn đề khó khăn nhất của bọn họ.

– Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, lúc này chỉ có thể đi từng bước thôi.

Mộ Chỉ Ly thở dài một hơi, đôi mắt có chút lóe sáng,

– Nếu chúng ta vượt qua được cánh cửa cuối cùng thì trong tương lai sẽ không ai có thể uy hiếp chúng ta được nữa.

Thắng làm vua, thua làm giặc, đây chính là hình ảnh của bọn họ lúc này,
thành công thì sẽ một bước lên trời, còn thất bại thì toàn quân sẽ bị
diệt.

– Ta chỉ muốn mau chóng thành lập thế lực của mình ở Chủ thế giới, giúp
cha mẹ ta ổn định cuộc sống, chỉ sợ chúng ta ngã xuống thì e là bọn họ
cũng sẽ bị liên lụy.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, đây chính là cách khiến họ thoải mái nhất khi đối mặt với tất cả.

– Ngươi nói đúng.

Thiên Nhi nhàn nhạt đáp lại, lộ vẻ đơn độc.

Mộ Chỉ Ly im lặng nhìn Thiên Nhi, đột nhiên nói:

– Thiên Nhi, trừ việc đó ra thì ngươi vẫn còn lo lắng đến một ngày Dật
Thần trở thành Hắc Ám lão nhân thì ngươi và hắn sẽ không thể sống bên
nhau trọn đời đúng không?

Từ lúc biết được Mộ Dật Thần sẽ trở thành Hắc Ám lão nhân thì nàng đã nghĩ đến vấn đề này nhưng lâu nay chưa từng nói ra.

Thiên Nhi ngẩn người ra, mí mắt cụp xuống, không nói gì nhưng lại lộ ra
vẻ đau buồn. Đúng vậy, đây cũng là chuyện khiến nàng lo lắng, nếu như Mộ Dật Thần trở thành Hắc Ám lão nhân thật thì hắn sẽ bất tử, tu vi cũng
sẽ mạnh lên, không ai có thể ở bên cạnh hắn lâu được.

Nàng có chút ghen tỵ Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều là người
thừa kế thuộc tính, đến ngày thành công thì hai người họ có thể ở bên
nhau vĩnh viễn, nàng nên làm gì bây giờ? Mấy ngày nay nàng không muốn
nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ được một thời gian thì nàng lại nghĩ đến
nó.

Khi bốn người bọn họ đối mặt với nanh vuốt hắc ám thì chỉ có mình nàng
là không thể chính diện nghênh địch, nhiều nỗi buồn cứ quanh quẩn trong
lòng, sinh ra đau buồn.

Mộ Chỉ Ly nắm tay Thiên Nhi thật chặt, ánh mắt trong suốt chăm chú:

– Thiên Nhi, đối thủ lần này của chúng ta có Quang Minh lão nhân, ngày
mà Quang Minh lão nhân ngã xuống thì tất nhiên sẽ có truyền thừa Quang
Minh thuộc tính, chúng ta có 1000 năm để đi tìm, sẽ có cơ hội tìm được.

Nghe vậy trong con ngươi Thiên Nhi hiện lên một tia hy vọng:

– Hy vọng là vậy, bây giờ có lo lắng cũng vô ích, Ly nhi, tiếp theo sẽ
mệt mỏi đấy, nhưng ngươi chỉ cần tin là chúng ta luôn ở bên cạnh nhau
thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Thiên Nhi cười tự tin, sự lo lắng trong đáy mắt đã biến mất, thay vào đó là sự vui vẻ. Bọn họ đã đi từ Thiên Huyền đại lục đến đây, đã trải qua
rất nhiều nguy hiểm nhưng nhất định không chịu dừng lại, dù cho lần này
đối mặt với những cường giả không tầm thường thì bọn họ vẫn có lòng tin
giống như trước đây.

Mộ Chỉ Ly nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

– Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là mọi chuyện sẽ tốt.

Trải qua một đêm tu luyện thì ngày hôm sau Ích Hàn liền đi đến bên trong viện, hỏi thăm một chút hắn đã có thêm chút hiểu biết về Lâm Lang
thành.

– Chỉ Ly, ta đã hỏi cha ta rồi, ở Lâm Lang thành có xét duyệt nghiệp
đoàn, chúng ta chỉ cần đi trước thì sẽ thuận lợi hơn, nhưng có được hay
không thì phải đợi hai bên nói chuyện nữa.

Ích Hàn nói có vẻ khó khăn.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày.

– Có gì khó khăn sao? Ảnh hưởng của Thiên Huyền thương hội vẫn chưa đủ lớn sao? Hay là tại chưa có nhiều cửa hàng nhỏ?

– Vì các ngươi ở Bồng Lai tụ địa không có chỗ dựa vững chắc, nếu đưa ra
yêu cầu này thì có lẽ sẽ bị phá rối. Thiên Huyền thương hội nhất định sẽ khiến người khác thèm nhỏ dãi, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì chúng ta không thể đoán trước được.

Ích Hàn ngừng một chút.

– Tuyệt Tình Cốc chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ các ngươi.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ ngưng.

– Chúng ta cứ đến Lâm Lang thành trước đã, binh tới tướng đỡ, ta không tin là bọn họ có thể nuốt được Thiên Huyền thương hội.

Ánh mắt lạnh như băng, ai dám nói Mộ Chỉ Ly ở Bồng Lai bí cảnh không có chỗ dựa chứ.

– Ta nghĩ vấn đề này cũng không lớn vậy đâu, cha ta chỉ nhắc nhở vậy thôi.

Ích Hàn cười cười, bầu không khí vốn căng thẳng được hóa giải vài phần, lúc nào Chỉ Ly cũng tràn đầy tự tin trong người.

– Hôm nay chúng ta xuất phát luôn nhé?

Ích Hàn đề nghị, nếu Mộ Chỉ Ly gấp gáp thì việc này càng nhanh càng tốt.

Mộ Chỉ Ly không chút do dự, liền gật đầu.

– Vậy ngươi về trước chuẩn bị mọi chuyện đi, ta cũng chuẩn bị một chút, nửa canh giờ sau xuất phát.

Đợi Ích Hàn đi khỏi thì Mộ Chỉ Ly trở về trụ sở bí mật. Bạch Mạt Lăng từ sau khi xảy ra việc của Yên Hồng Hãn thì bà không bao giờ tìm cách đi
ra ngoài nữa, làm cho Mộ Chỉ Ly đau lòng mà lại không thể làm gì, chỉ
đợi đến khi thực lực của bọn họ đuổi kịp tu vi của tu luyện giả ở Bồng
Lai bí cảnh thì lúc đó mới có thể ra ngoài hành tẩu được, bằng không thì sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm.

Tuy nhiên điều khiến Mộ Chỉ Ly nhẹ nhõm là Bạch Mạt Lăng cũng đam mê
thuật luyện đan, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, học tập luyện đan trong
phòng luyện đan ra thì đám người Mộ Thiên Tĩnh còn đam mê thuật chế giáp nữa, cả ngày không cảm thấy buồn chán.

Mộ Chỉ Ly gặp được Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng rồi thì suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định.

– Sư tổ, thái độ của Yên gia đối với người có thể tin được không?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi hỏi.

Nghe vậy Long Ngọc Hồng có chút nghi hoặc:

– Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

– Bọn người Hắc Ám lão nhân không biết lúc nào sẽ tìm đến chúng ta, nếu
chúng và và Yên gia ở cùng một chỗ thì rất có thể sẽ khiến họ bị vạ lây. Chi bằng để cho bọn họ đi trước, vài ngày sau chúng ta đi cũng không
trễ mà.

Người thừa kế thuộc tính không phân thứ tự trước sau, chỉ những người có duyên mới có thể đạt được cho nên nàng cũng không thèm để ý đến chi
phân.

Long Ngọc Hồng hiểu được thì trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc,
cơ hội như vậy mà Mộ Chỉ Ly lại tình nguyện làm như thế này thì đúng là
nằm ngoài dự đoán của bà.

Tù Vô Bi đứng một bên đột nhiên lên tiêng:

– Tất nhiên là tin tưởng được Yên gia, nếu bọn họ đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ giữ chữ tín.

Thân là bạn cũ lâu năm nên điểm này hắn có thể xác định được. Mộ Chỉ Ly tin tưởng hắn lại càng khiến hắn yêu quý hơn.

Mộ Chỉ Ly yên tâm.

– Đa tạ sư tổ, con biết rồi.

Việc này vốn không liên quan đến Yên gia, giờ thì tự nhiên lại liên lụy đến họ.

Nửa canh giờ sau thì Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt và Ích Hàn rời khỏi Tuyệt
Tình Cốc, Thiên Nhi và Môn Dật Thần thì hiện đang ở trong viện, bọn họ
chờ người của Yên gia đến để giao bức tàn đồ lại cho họ.

Lần này đi Lâm Lang thành, sợ là bọn Mộ Chỉ Ly sẽ mất không ít thời gian, bọn họ ở đây cũng có thể trông nom được một ít.

Lâm Lang thành ở ngay trung tâm Bồng Lai tụ địa, là nơi náo nhiệt nhất
của Bồng Lai tụ địa, mỗi ngày đều náo nhiệt như Vạn Hoa đại hội, là nơi
tụ tập của tu luyện giả. Trong tâm trí Mộ Chỉ Ly cũng có chút háo hức,
không biết rốt cuộc Lâm Lang thành đẹp và náo nhiệt như thế nào đây?

Tu vi của ba người không kém nên tốc độ rất nhanh, ngày này ba người họ
nghỉ chân ở một tửu lâu. Bọn họ đã chạy mấy ngày đường nên cự ly đến Lâm Lang thành cũng dần được thu hẹp.

Ba người chọn mấy món ăn và rượu, Hàn Như Liệt và Ích Hàn uống rượu, Mộ
Chỉ Ly thưởng thức các món ăn. Càng đến gần trung tâm Bồng Lai tụ địa
thì càng náo nhiệt, giống như một khu chợ vậy, mọi người chung quanh nối đuôi nhau không dứt, không ít người là tu luyện giả đều đi đến Lâm Lang thành.

– Hắc hắc, các ngươi có nghe gì không? Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt của Thiên Huyền thương hội cũng đi đến Lâm Lang thành đấy.

Mấy tên tu luyện giả bàn kế bên thấp giọng nói.

Nghe vậy ba người Mộ Chỉ Ly nhìn nhau, lần này bọn họ đến đây vẫn chưa
cho ai biết tin, những người này làm sao biết được? Nếu ai đó để lộ tin
tức ra ngoài thì cũng không có khả năng.

– Thật vậy à? Bọn họ đến Lâm Lang thành để làm gì?

– Ta nghe nói là bọn họ đến để mời chào tu luyện giả, chỉ cần trả một
khoản phí thì có thể được gia nhập vào Thiên Huyền thương hội, tương lai còn có thể nhận được Bồ Đề đan miễn phí nữa, hiện tại có rất nhiều
người đến Lâm Lang thành để tìm bọn họ đấy.

– Chỉ cần nộp phí là có thể gia nhập sao? Chúng ta cũng đi thử xem đi?

Nghe bàn bên cạnh bàn luận thì Mộ Chỉ Ly nhíu mày, chỉ cần nộp phí là có thể tham gia vào Thiên Huyền thương hội, tin này là do ai truyền ra?

Ích Hàn đột nhiên cười:

– Hai người đúng là nổi tiếng mà, có người ở Lâm Lang thành giả danh các ngươi lừa bịp đó.

Vừa nghe là biết được đối phương mượn thân phận của hai người Mộ Chỉ Ly
để vơ vét của cải, tuy nhiên gan người này cũng không phải là nhỏ.

Sắc mặt Hàn Như Liệt lạnh đi vài phần, đám người vô liêm sỉ dám giả danh họ lừa bịp, không phải là hủy đi danh tiếng của Thiên Huyền thương hội
sao? Hiện giờ danh tiếng Thiên Huyền thương hội đã lan ra bên ngoài, đa
số đều biết hắn và Mộ Chỉ Ly nhưng rất ít người biết được tướng mạo của
hai người họ, vậy nên mới xuất hiện chuyện này.

– Người này đúng là đáng đánh, nếu không phải lần này chúng ta đột nhiên quyết định đi Lâm Lang thành thì không biết đến bao giờ mới biết được
chuyện này.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không thấu, đôi mắt cũng lạnh như băng.

Hàn Như Liệt đứng dậy, đi về phía bàn bên cạnh.

– Mạo muội quấy rối, không biết là bọn Mộ Chỉ Ly đang ở nơi đâu?

Đối phương đột nhiên thấy nhắc đến Mộ Chỉ Ly thì nét mặt có chút không
vui, nhưng khi nhìn thấy Hàn Như Liệt thượng phẩm tinh thạch trên bàn
thì trên gương mặt mấy người bọn họ tươi cười, không còn chút khó chịu
nào nữa.

– Bây giờ bọn họ đang ở Lâm Lang thành, các ngươi vừa đi vừa hỏi thì sẽ biết được tin tức của bọn họ, hôm nay rất náo nhiệt đó.

Người kia cười trả lời.

– Không biết bọn họ chiêu mộ bao nhiêu tu luyện giả nhỉ?

Hàn Như Liệt giả vờ tò mò hỏi.

Nhìn bộ dạng tò mò của Hàn Như Liệt giống như là hắn muốn tham gia vào.

– Chiêu mộ được khá nhiều rồi, không biết lúc nào họ mới đi khỏi, nếu như ngươi muốn gia nhập vào thì nên nhanh lên.

– Vậy cần nộp bao nhiêu hội phí?

– Hội phí gia nhập cũng không ít, một vạn thượng phẩm tinh thạch.

Người nọ thở dài một hơi.

– Nếu không phải vì giá hội phí cao như vậy thì bọn ta cũng gia nhập
rồi, gần đây mấy vùng gần Lâm Lang thành thường xuyên xảy ra chuyện chặn đánh cướp của cũng là vì nguyên nhân này, tuy nhiên có thể gia nhập
Thiên Huyền thương hội thì một vạn thượng phẩm tinh thạch cũng đáng.

Trong lòng Hàn Như Liệt cơn giận đã nổi lên, nhưng vẫn cười nói:

– Đa tạ đã nói cho ta biết.

Quay lại ngồi xuống, vốn dĩ lúc nãy còn hứng thú uống rượu thì bây giờ
không thiết tha gì nữa, bọn người kia đúng là không kiêng nể ai, không
xem hai người họ ra gì cả. Một người nộp một vạn thượng phẩm tinh thạch, nếu như vậy thì bây giờ túi càn khôn của họ đã căng phồng ra rồi.

– Ta nghĩ chúng ta nên tăng tốc độ đi đến Lâm Lang thành.

Hàn Như Liệt bình tĩnh, chậm rãi nói, khóe miệng nở một nụ cười lạnh
lùng, Mộ Chỉ Ly liếc mắt là có thể nhìn ra Hàn Như Liệt không vui nên
gật đầu:

– Chúng ta lên đường ngay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.