Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 177: Tù Vô Bi Xuất Thủ​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 177: Tù Vô Bi Xuất Thủ​

Trong phút chốc đại chiến bùng nổ, gần trăm người chiến đấu thành một
đoàn, tu luyện giả của trụ sở bí mật phối hợp ăn ý hết sức, đối mặt với
cường giả Tạo Hóa Cảnh thực lực mạnh hơn bọn họ một cấp nhưng không sợ
hãi chút nào, trong lúc mơ hồ khí thế thực sự lại chiếm thế thượng
phong.

Tay sai của Quang Minh nhìn thấy một màn này, trên gương mặt thản nhiên
bình tĩnh hiện lên một chút kinh sắc, dưới trùng trùng điệp điệp tấn
công, kết quả cuối cùng thế nào thật là khó nói. Bọn họ ai cũng chưa
từng nghĩ đến không gian chi nữ lại âm thầm huấn luyện một thế lực như
thế này, đánh bọn họ trở tay không kịp.

Động tác Mộ Chỉ Ly như gió, thân hình như ma quỷ, thực lực của nàng
tuyệt đối không cách nào chống đỡ được với Quang Minh Nhất Hào nhưng
dưới tình huống như vậy mà lại ứng phó rất ung dung.

Dần Dần, Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, cho dù tu luyện giả của trụ sở bí mật
phối hợp vô cùng tốt nhưng tay sai của Quang Minh có thực lực cũng không kém, ở trong thời gian ngắn ngủi bọn họ cũng đã từ từ khắc phục được
khiếp sợ, tay sai Quang Minh cũng xếp vào hàng ngũ cùng nhau, hợp tác
của bọn họ so với tu luyện giả của trụ sở bí mật cũng không chút thua
kém.

Ngay sau đó, tay phải Mộ Chỉ Ly bất ngờ duỗi một cái, một không gian vô
hình lặng lẽ được tạo thành, đem Quang Minh nhất hào bao phủ trong đó!
Sức mạnh Không gian thuộc tính đệ lục trọng đã đủ để cho nàng thi triển
ra không gian kết giới thành công, mà không hề xuất hiện bất cứ lỗi lầm
nào.

Quang Minh nhất hào ngẩng ra, cơ thể bị bao phủ trong không gian nho
nhỏ, tập kích ra quả đấm tựa như rơi vào trong miên hoa, không đụng tới
Mộ Chỉ Ly được.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên lau ra nụ cười, tay phải đem
Quang Minh nhất hào trong tầm mắt nắm lại. Nhưng mà, độ cong nơi khóe
miệng của Mộ Chỉ Ly đột nhiên đông cứng lại, quả đấm của nàng nắm chặt,
mà Quang Minh nhất hào cũng không có hóa thành một đống thịt nát như
tưởng tượng của nàng.

Thấy Mộ Chỉ Ly ngạc nhiên, Quang Minh nhất hào nở nụ cười rạng rỡ, đáy mắt đầy châm biếm:

– Ngươi cho rằng chúng ta không có chuẩn bị một chút nào mà liền đi tới
nơi này sao? Thực lực Quang Minh lão nhân cũng không phải đơn giản như
suy đoán của ngươi.

Vừa dứt lời, Quang Minh nhất hào liền công kích đánh ra lần nữa, mạnh mẽ đánh vào trên người của Mộ Chỉ Ly.

Ầm!

Mộ Chỉ Ly bị đánh bay ra xa hơn trăm thước, nặng nề rơi xuống trên mặt đất, làm cho một mảng khói bụi bay lên.

Trong chớp mắt tiếp theo, Quang Minh nhất hào liền đứng trước mặt của Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt là nụ cười lạnh lùng, một cước hung hăng hướng
vào trên người Mộ Chỉ Ly giẫm xuống.

– Ly Nhi!

Hàn Như Liệt kinh hãi thét lên, quang mang cực hạn của Quang Minh thuộc
tính đem một khoảng trống trước tầm mắt của hắn soi sáng, trước mắt
ngoại trừ một khoảng không trắng xóa thì không thấy bất cứ thứ gì khác.

Ầm!

Một đạo trọng vật rơi xuống cùng với thanh âm vang lên, thân hình Hàn
Như Liệt ngã xuống cách Mộ Chỉ Ly không xa, tay sai của Quang Minh lĩnh
ngộ thuộc tính cũng đã đạt đến đệ lục trọng, thuộc tính xa lạ tấn công
có thể làm cho hắn kinh ngạc rơi vào trong khoảng không, lúc này vừa
đúng lúc bị tấn công.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Mộ Chỉ Ly phun ra, bộ quần áo bạch sắc
dính đầy đóa huyết hoa, khóe miệng dính máu đỏ trong rất yêu dã thê
lương.

Chân của Quang Minh nhất hào vẫn đặt ở trên người Mộ Chỉ Ly, gương mặt
của hắn tràn đầy nụ cười chiến thắng, nhìn Mộ Chỉ Ly giống như đang nhìn một cổ thi thể. Hắn bất ngờ huy kiếm, hướng vào tim Mộ Chỉ Ly đâm tới.

Nhưng mà, kiếm của hắn cũng là đâm thật sâu vào trong lòng đất, thân
hình Mộ Chỉ Ly chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện sau lưng hắn, một
chưởng rồi lại một chưởng không chút lưu tình vỗ vào phía sau lưng hắn,
động tác nhanh chóng mãnh liệt như thiểm điện, trong thời gian chớp mắt, hơn một chục chưởng đã được đánh ra.

Tiên huyết rơi đầy trên mặt đất, cho dù thực lực Mộ Chỉ Ly không cách
nào so sánh với Quang Minh Nhất Hào nhưng liên tiếp đánh ra mười chưởng
như vậy thì tình hình Quang Minh Nhất Hào cũng sẽ không tốt hơn mấy.

Hàn Như Liệt và Quang Minh Nhị Hào cũng cùng đứng lên hừng hực khí thế
chiến đấu, đột nhiên, tấn công lần nữa của Quang Minh Nhị Hào bị ngưng
trệ ở giữa không trung, Hàn Như Liệt thấy thời cơ chín mùi, một kiếm
hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn.

Xuy xuy!

Âm thanh rất nhỏ truyền ra, vẻ mặt Quang Minh Nhị Hào bất ngờ ngơ ngẩn,
nhìn lợi kiếm đâm sâu trong lồng ngực mình, hình như có chút không dám
tin.

Hàn Như Liệt lại không để ý chút nào đến tâm tình của hắn, lợi kiếm lật
lại một vòng rồi bất ngờ rút ra. Tiên huyết theo thân kiếm chảy xuống,
hàn mang lạnh lẽo tế điện tử vong.

Thân hình Quang Minh Nhị Hào dần dần ngã xuống, thân hình Hàn Như Liệt
nhảy một cái liền đi tới bên cạnh người Mộ Chỉ Ly, hai người phối hợp
chiến đấu. Quang Minh Nhất Hào tiếp tục lùi về phía sau, dường như muốn
tìm người hỗ trợ, nhưng mà hắn chưa kịp đi tới tên tay sai Quang Minh
bên cạnh thì đã chết dưới thanh Vị Ương Kiếm.

Lúc này, hai đạo thân hình bất ngờ xuất hiện, Mộ Dật Thần nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, quan tâm hỏi:

– Tỷ, tỷ không sao chứ?

Lúc nãy ở trụ sở bí mật đột nhiên cảm nhận được Mộ Chỉ Ly bị thương liền lập tức cùng Thiên Nhi chạy tới, thấy tình huống trước mắt, nếu như
tình hình không xong, Tù tiền bối và bọn họ liền chuẩn bị hiện thân động thủ, cũng may là tình huống trước mắt cũng không nằm ngoài dự đoán của
họ.

Mộ Chỉ Ly khoát tay một cái:

– Không sao, tuy là có thể sẽ lãng phí một ít thời gian, nhưng giải tuyết cũng là chuyện sớm hay muộn.

Lúc này tay sai của Quang Minh cũng thấy Mộ Dật Thần, khuôn mặt vốn hốt
hoảng chợt trở nên bình tĩnh, hóa ra hắc ám chi tử cùng không gian chi
nữ ở cùng một chỗ, nói vậy đây hẳn là thủ đoạn của không gian chi nữ,
đem Hắc Ám chi tử đưa vào trong một không gian khác vì vậy mới không bị
tay sai của hắc ám tìm được. Khí tức hắc ám chi tử vừa xuất hiện, tay
sai Hắc Ám nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới, tình huống trước mắt cũng
sẽ được hóa giải.

Một Dật Thần và Thiên Nhi cũng cùng gia nhập vòng chiến, trên mặt đất có rất nhiều cổ tử thi, đó cũng là thi thể của tu luyện giả trong trụ sở
bí mật, một khi xuất chiến, nhất định có phần thương vong, những thứ này bọn họ cũng đã sớm dự đoán được, nhưng mà lúc thấy thì trong lòng cũng
rất khó chịu.

Tấn công mạnh mẽ không ngừng bạo phát ra, đem cả bầu trời nhuốm màu trầm trọng. Bọn họ lúc này mới lĩnh ngộ được trình độ khó chơi của Quang
Minh thuộc tính, đột nhiên xuất hiện một mảng bạch mang làm cho bọn họ
rơi vào khoảng mù tạm thời, thấy không rõ hết thảy mọi thứ, tay sai của
Quang Minh thì lại lợi dụng dịp này mà thi triển một kích trí mạng.

Dần dần, tay sai Quang Minh bị đám người Mộ Chỉ Ly công kích co lại
thành một vòng tròn, không tới bao lâu nữa thì có thể tiêu diệt hoàn
toàn bọn chúng. Đột nhiên, một hồi tiếng bước chân đông đúc nhanh chóng
tới gần, trang phục quen thuộc làm cho sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly biến
hóa.

– Tay sai của Hắc Ám.

Mộ Dật Thần cắn răng nghiến lợi nói, những người này như ruồi nhặng bu
bám xương cốt vậy, không ngừng xuất hiện xung quanh hắn, hận không thể
tiêu diệt chúng hoàn toàn.

– Hắc ám chi tử, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng để cho chúng tôi tìm được rồi.

Hắc Ám Nhị Hào khẽ cười, ánh mắt rơi vào thi thể của mấy tên tay sai Quang Minh nằm dưới đất, ánh mắt có hơi biến hóa.

Sắc mặt Mộ Dật Thần lạnh như băng:

– Các ngươi cũng đã tới, vậy thì theo bọn tay sai Quang Minh cùng nhau đi chết hết đi.

– Tay sai Quang Minh thực lực không khá lắm, ta thấy nhiệm vụ của bọn họ còn phải cần đến chúng tôi hỗ trợ thì mới giải quyết xong được.

Hắc Ám Nhất Hào cười khúc khích, bọn tay sai hắc ám cũng cười không ngớt.

Đối mặt với sự châm biếm của tay sai Hắc Ám, bọn tay sai Quang Minh đành cam chịu, lúc này đối mặt với sự cười nhạo của bọn họ không nói ra được bất cứ lời phản bác nào cả:

– Nếu các ngươi đã tới, liền nhanh chóng động thủ đi, những người này cũng không phải dễ đối phó như các ngươi nghĩ đâu.

Quang Minh ngũ hào không nhịn được lên tiếng.

– Chúng ta cũng sẽ không giống như các ngươi.

Hắc Ám Nhất Hào cao giọng nói, động tác cũng không chậm chút nào, vung tay lên:

– Động thủ! Những người khác không cần để ý, mục tiêu là hắc ám chi tử.

Theo câu nói ra lệnh của Hắc Ám Nhất Hào, mọi người đều lồng lộn lên,
đem bốn người Mộ Chỉ Ly vây vào giữa, hắc ám kết giới lặng lẽ thi triển
ra, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không nói lời nào mà cũng thi triển ra phụ thể kết giới, ở dưới hắc ám kết giới chưa hề bị một chút ảnh hưởng nào.

Trong bốn người, chỉ có sức mạnh thuộc tính của Thiên Nhi là yếu nhất,
đối mặt với tình huống này, áp lực cực lớn. Mộ Chỉ Ly cũng không nói gì
mà trực tiếp ở giữa kết giới tạo thành một mảng không gian, đem Thiên
Nhi vận chuyển ra bên ngoài kết giới.

– Không gian chi nữ, hắc ám chi tử, thời gian chi tử, ba vị là người
thừa kế thuộc tính, hôm nay đồng loạt chết ở trong tay của chúng ta,
thật sự chính là vinh hạnh của chúng ta.

Quang Minh Nhất Hào cười hắc hắc, sung sướng vô cùng.

Ba người không khỏi nhíu mày, dưới tình huống trước mắt, bọn họ không có chút phần thắng nào. Bất luận là Quang Minh lão nhân hay là Hắc Ám lão
nhân, thực lực của bọn họ đều cường đại quá mức. Ở Chủ thế giới cũng khó thấy được cường giả Tạo Hóa Cảnh, mà còn có đến hai mươi người. Đội
hình cường thế bực này thật sự làm cho bọn họ kinh ngạc.

Ngay sau đó, khí tức ba người đột nhiên biến đổi, “ầm ầm ầm”, ba đạo âm
thanh truyền ra, ba người vào lúc này liền cùng nhau đột phá đến Tạo Hóa Cảnh.

Thấy ba người đột phá, tay sai Hắc Ám cả kinh, chẳng lẽ ba người này vẫn luôn đè nén tu vi chưa đột phá ra? Hắn không nghĩ ra tại sao ba người
này lại đè nén tu vi.

Chỉ có ba người Mộ Chỉ Ly hiểu rõ ngọn nguồn mọi thứ, lúc trước bọn họ
đột phá là do sự trợ giúp của Bồ Đề đan mà đạt được, tu vi của bản thân
không tính là vững chắc, cho nên cho dù cảm nhận được thời cơ đột phá,
bọn họ vẫn luôn một mực áp chế, vì để cho tu vi có thể càng vững chắc
hơn nữa.

Thuộc tính thiên phú của ba người cũng đạt tới đệ lục trọng, đối với
những tu luyện giả khác mà nói thì rất khó vượt qua vách ngăn Tạo Hóa
Cảnh nhưng với bọn họ thì căn bản không gặp trở ngại gì, chỉ có Thiên
Nhi là vẫn chưa tìm được thời cơ đột phá. Thuộc tính thiên phú của Thiên Nhi chẳng qua chỉ là đệ tứ trọng, muốn đột phá đến Tạo Hóa Cảnh thì rất là khó khăn.

Nếu không phải những người trước mắt là tay sai của Quang Minh lão nhân, bọn họ muốn trở thành cường giả Tạo Hóa Cảnh sợ là cũng cực kỳ khó
khăn. Mộ Chỉ Ly đột nhiên hiểu rõ, tại sao những người này lại ra sức
làm việc giúp đám thuộc tính lão nhân, như vậy bọn họ mới có thể dễ dàng lĩnh hội thuộc tính lực lượng.

Tu luyện giả trụ sở bí mật có một điểm chênh lệch duy nhất chính là bọn
họ không cách nào lĩnh hội được thiên phú thuộc tính đệ lục trọng, do
vậy mới xếp bọn họ vào loại cường giả.

Lúc này, Quang Minh lão nhân cùng Hắc Ám lão nhân đang nhìn tình cảnh
bằng họa diện, sắc mặt Quang Minh lão nhân cực kỳ khó coi, tay sai của
Quang Minh trước mặt tay sai của Hắc Ám đã đánh mất hết thể diện, làm
cho bộ mặt của bà cũng đồng thời bị đánh mất.

Ánh mắt Hắc Ám lão nhân vi ngưng, cũng không để ý đến sắc mặt biến hóa của Quang Minh lão nhân:

– Xem ra, thế giới mà Lưu Nhan Ngọc và Ti Hạo Quân tự sáng lập ra cũng
đều ở trong tay của bọn họ, không biết âm thầm nuôi dưỡng bao nhiêu
người.

Như vậy thì xem ra, vẫn là hắn xem thường bọn họ rồi, vốn tưởng rằng lần này có thể tiêu diệt bọn họ hoàn toàn, không ngờ đến những tên tiểu tử
này lại một mực bí mật chuẩn bị.

– Cục diện hôm nay chúng ta vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần hai bên liên thủ, cùng tiêu diệt bọn chúng thì hẳn là không thành vấn đề.

Quang Minh lão nhân chậm rãi nói, cũng không biết tại sao, trong lòng luôn có một chút bất an.

Hắc Ám lão nhân lắc đầu:

– Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, lẽ nào ngươi còn quên còn có một người một mực đối đầu cùng chúng ta sao?

Nếu như không có sự giúp đỡ của hắn, những tiểu tử này làm sao có thể
trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà trưởng thành đến mức này.

Nghe vậy, Quang Minh lão nhân sửng sốt phút chốc:

– Ý của ngươi là lão gia hỏa Tù Vô Bi kia?

– Không sai, bởi vì Lưu Nhan Ngọc chết, hắn vẫn luôn ghi hận với chúng
ta. Những năm gần đây, tuy là hắn vẫn ẩn dật trong cõi trần nhưng hắn
tuyệt đối sẽ không quên cái chết của Lưu Nhan Ngọc, sẽ không từ bỏ ý
định trả thù. Chắc chắn bây giờ bọn họ ở cùng một chỗ, một khi hắn ra
tay, nhất định toàn quân sẽ bị diệt.

Vẻ mặt Hắc Ám lão nhân lãnh đạm, dường như hết thảy trước mắt với hắn
đều không có bất cứ quan hệ gì, hắc bào vung lên, cảnh tượng trước mắt
đột nhiên biến mất, không còn sót lại chút gì.

Trên mặt Quang Minh lão nhân có chút vẻ ngạc nhiên, so với sự bình tĩnh của Hắc Ám lão nhân thì nàng có chút lo lắng:

– Ngươi xác định là Tù Vô Bi ở cùng với bọn họ?

Ánh mắt Hắc Ám lão nhân híp lại, trong giọng nói lộ ra xúc động nhàn nhạt:

– Ta khẳng định, tính cách của Tù Vô Bi ta rất ấn tượng. Bây giờ không
gian thuộc tính Tù Vô Bi đã đạt đến đệ bát trọng, nếu hắn là người thừa
kế không gian thuộc tính thì đã sớm đạt tới đệ cửu trọng. Một khi hắn
xuất thủ, tay sai nhất định không có đường sống.

Người nam nhân kia, rõ ràng không phải là thuộc tính lão nhân, sức chiến đấu bộc phát ra lại làm cho lòng người khiếp đảm. Chỉ từ thực lực hắn
xem thấy, coi như là hắn cũng không khỏi không bội phục Tù Vô Bi, nếu
như lão ta là thuộc tính lão nhân, bản thân sợ là đã chết trên tay của
lão, đây cũng không phải là nói khoác, mà là sự thật.

Hắc Ám lão nhân hai tay khoát trên ghế chậm rãi nắm thành quyền, sâu
trong đôi mắt xanh đen là vẻ âm ế, mạnh hơn nữa thì như thế nào chứ? Một kiếm ghi thù trước đây hắn vẫn còn nhớ rất rõ, lúc này nhất định phải
đòi lại cả vốn lẫn lời.

Quang Minh lão nhân chú ý đến sắc mặt biến hóa của Hắc Ám lão nhân, liền hiểu nhất định là hắn đang nhớ lại một màn nhục nhã trước kia.

– Nếu như Tù Vô Bi ở nơi nào, chúng ra phái tay sai Tạo Hóa Cảnh đi đến
đó căn bản là không có tác dụng gì, không bao lâu sau Cửu U (âm phủ) sẽ
mở ra, một khi bọn họ tại Cửu U lĩnh hội thiên phú thuộc tính, muốn tiêu diệt ba người thừa kế đó thì càng thêm phần khó khăn.

– Từ trước đến nay đã có quy định, chúng ta chỉ có ở Cửu U mới có thể
động thủ, bây giờ tu luyện giả Tạo Hóa Cảnh đối với bọn họ rất khó tạo
thành uy hiếp, không bằng đợi đến Cửu U mở rồi tự mình động thủ giải
quyết.

Hắc Ám lão nhân chậm rãi nói, sâu trong đáy mắt là phần tâm tình chưa hề để lộ chút sơ hở nào.

Quang Minh lão nhân lại không đồng ý:

– Ngươi nên biết một khi thất bại ở Cửu U, sẽ gặp được kết quả gì hay
không? Lúc trước hắc ám chi tử vừa xuất hiện thì ngươi cần phải xuất thủ giải quyết hắn triệt để, bây giờ bọn họ đã không còn là con thỏ mặc cho người làm thịt nữa mà đã là con chim ưng non muốn vỗ cánh bay cao,
không tới bao lâu nữa, chuyện sẽ phát triển đến mức chúng ta không thể
nào có thể không chế được.

Chỉ cần ba người này tồn tại một ngày nào, nàng đều cảm thấy tai họa khó lường, lời của Lưu Nhan Ngọc và Ti Hạo Quân trước khi chết bà vẫn còn
nhớ rõ, tuy là không biết tại sao bọn họ đối với người kế thừa lại tin
tưởng như vậy, nhưng tình cảnh lúc đó lại không ngừng quanh quẩn trong
đầu của bà.

– Vậy ngươi nghĩ phải làm thế nào? Với tu vi Tù Vô Bi, tay sai Tạo Hóa
Cảnh căn bản không phải là đối thủ của hắn, tay sai Tạo Hóa Cảnh số
lượng cũng không nhiều.

Hắc Ám lão nhân nhíu mày.

– Hai người chúng ta liên thủ, nhất định trước lúc Cửu U mở ra phải tiêu diệt bọn chúng triệt để.

Trong mắt Quang Minh lão nhân tràn đầy vẻ ngoan lệ, sát ý tràn ngập mang theo sự dứt khoát.

Hắc Ám lão nhân chần chừ chốc lát, sau đó gật đầu:

– Làm theo lời ngươi nói đi, lần này đừng có nương tay, dốc hết lực lượng mạnh nhất một mẻ hốt gọn bọn chúng.

Chém giết đã bắt đầu, ba người Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không có cách nào đối mặt với mười tên cường giả Tạo Hóa Cảnh bao vây tấn công, đang lúc bọn
họ giao thủ, Tù Vô Bi lặng lẽ xuất hiện, mấy người Mộ Chỉ Ly thậm chí
không thấy rõ trước mắt rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy từng đợt huyết vụ bùng nổ, phiêu tán khắn trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên đám người Mộ Chỉ Ly thấy Tù Vô Bi xuất thủ, mà từ
trên người Tù Vô Bi, bọn họ cảm nhận được thế nào mới là cường giả thật
sự, trong lúc giơ tay nhấc chân, trong tay của lão cường giả Tạo Hóa
Cảnh hóa thành một đoàn huyết vụ.

Trong thời gian ngắn, tay sai của Hắc Ám lão nhân và tay sai của Quang
Minh lão nhân ngay cả cơ hội kêu gào cũng không có, tiên huyết rơi lả tả xuống trên mặt đất. Trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc theo cơn gió nhẹ thanh mát phiêu tán đi nơi xa.

– Sư tổ, người thật mạnh!

Mộ Chỉ Ly thở dài nói, thực lực của nàng so với trước đây đã mạnh hơn
rất nhiều, nhưng mà cùng với Tù Vô Bi vẫn có chênh lệch không nhỏ, ít
nhất thì chiêu thứ nàng sử dụng cũng không có tạo thành kết quả như dự
liệu.

Trong mắt đám người Thiên Nhi tràn đầy vẻ khiếp sợ, cường địch mạnh như
vậy mà lại giải quyết dễ dàng, rất dễ làm cho người khác cảm thấy khiếp
sợ.

Tù Vô Bi cười nhạt, vỗ vỗ vai Mộ Chỉ Ly:

– Không bao lâu nữa, các ngươi đều có thể mạnh hơn ta. Sở dĩ ngươi thi
triển bản lĩnh không gian mà không thể giải quyết được đối phương, là
bởi vì lĩnh ngộ thuộc tính ngươi cùng trình độ với hắn, hơn nữa tu vi
yếu hơn hắn vài phần nên hiển nhiên không cách nào đạt được hiệu quả
rồi.

Mộ Chỉ Ly như có điều suy nghĩ:

– Sư tổ, người liền xuất hiện như vậy, chắc chắn Hắc Ám lão nhân bọn họ điều biết người.

Vốn định tự mình giải quyết vấn đề ngày hôm nay, đợi đến lúc không cách
nào đối mặt được lại phải để cho sư tổ xuất thủ, trong chốc lát giết bọn họ trở đều trở tay không kịp, mà bây giờ cũng không tốt cho lắm.

Tù Vô Bi khoát tay một cái:

– Hắc Ám lão nhân nhất định đoán được ta với các ngươi ở cùng một chỗ,
ta ra tay hay không ra tay kết quả cũng giống nhau, không bằng sớm giải
quyết vấn đề này đi.

Nói xong, trên mặt Tù Vô Bi dâng lên vẻ ngưng trọng.

– Tiếp theo, Hắc Ám lão nhân và Quang Minh lão nhân phái người tới thì mới là cường địch của chúng ta.

Tù Vô Bi chậm rãi nói, lời nói bình thản, chắc chắn.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến, không hoài nghi chút nào từ câu nói của Tù
Vô Bi, tốc độ trưởng thành của bọn họ rất nhanh, bây giờ cho dù là Hắc
Ám lão nhân bọn họ cũng không cách nào ngồi yên ổn được nữa, khoảng cách ngày chiến đấu cuối cùng càng ngày càng gần, bọn họ cũng không có chút
sợ hãi gì.

Giơ một tay lên, các tu luyện gỉa đều quay trở về trụ sở bí mật, mà dược sư lúc trước cũng xuất hiện trước mặt đám người Mộ Chỉ Ly.

– Chuyện đã giải quyết xong, các ngươi có thể đi về.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, tâm tư nặng nề nên giọng nàng cũng trầm thấp đi mấy phần.

Các vị dược sư vừa xuất hiện cũng ngửi được mùi máu tanh trong không
khí, nhìn máu và thịt rơi lả chả trên mặt đất, sắc mặt mọi người thay
đổi liên tục. Đối phương chính là cường giả Tạo Hóa cảnh, bây giờ toàn
bộ đều chết hết cả, như vậy thì thực lực Mộ Chỉ Ly mạnh bao nhiều cũng
có thể tưởng tượng được.

– Mộ cô nương, tại hạ muốn gia nhập Thiên Huyền thương hội, hy vọng Mộ cô nương tiếp nhận.

Một gã dược sư tiến lên phía trước, hướng về phía Mộ Chỉ Ly chắp tay nói.

Theo câu nói của vị dược sư này, liên tiếp là rất nhiều thỉnh cầu cũng
từ trong miệng các dược sư khác truyền ra, Mộ Chỉ Ly hơi sững người, sau đó cười rồi tiếp nhận mọi người, đến cuối cùng, cũng chỉ có lác đác vài người quay mình rời đi, những người khác đều gia nhập Thiên Huyền
Thương Hội.

Đám người Tù Vô Bi cũng trở về trụ sở bí mật, ở lại chỉ có hai người Mộ
Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, hai người nhìn nhau cười một tiếng, tuy là lúc
nãy đánh một trận có hơi nguy hiểm nhưng nhiệm vụ đi đến Quỳnh Hải Cốc
lần này cũng đã hoàn thành, bọn họ công đức viên mãn, có thể đi về.

Hàn Như Liệt nắm tay Mộ Chỉ Ly, chậm rãi hướng về phía trước đi tới, mùi máu tanh vẫn tràn ngập nơi cánh mũi của hai người nhưng lại không làm
ảnh hưởng được tình cảm ấm áp đang hiển hiện vùng giữa chân mày của hai
người.

– Cường giả Tạo Hóa cảnh lần này đồng loạt chết ở trong tay của chúng
ta, chắc chắn lần tiếp theo tay sai đến đây hẳn là đều có tu vi Tạo Hóa
Cảnh, chúng ta đối mặt với cường địch như thế, thực sự rất khó khăn.

Hàn Như Liệt nhíu mày, sâu trong con ngươi màu xanh lộ ra vẻ lo lắng.

Mộ Chỉ Ly nắm tay Hàn Như Liệt thật chặc, nhưng không có lên tiếng. Đối
mặt với hai đại cường giả này, có thể vượt qua cửa ải này hay không cũng không biết, nhưng vì tương lai người thân của bọn họ, để bọn họ yên ổn, bọn họ nhất định phải chống lại vượt qua những ngày này.

Tin tức rất nhiều dược sư ở Quỳnh Hải Cốc đều đồng loạt rời đi làm cho
Bồng Lai tụ địa dẫn tới sóng to gió lớn, những dược sư này dường như đã
hẹn nhau từ trước mà cùng nhau rời đi, lúc trước không có bất cứ điềm
báo nào, cũng không người nào biết rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì.

Mọi người đều suy đoán nhất định là một thế lực nào đó đã chiêu mộ rồi
đưa bọn họ đi, lúc trước đã có rất nhiều thế lực từng làm thử nhưng đều
bị cự tuyệt, chưa một lần thành công, không biết là thế lực kia có năng
lực thế nào.

Lúc hai người Mộ Chỉ Ly trở lại Tuyệt Tình Cốc, bọn người Mộ Hàn Mặc và
Cao Chính Thanh đang bận rộn chuyện chi nhánh của cửa hàng, làm ăn của
Thiên Huyền Thương Hội trước sau vẫn rất sôi động, hôm nay lại có những
dược sư kia dũng nhập, không tới bao lâu nữa là hết thảy đều có thể ổn
định lại.

Bọn Yên Hồng Hãn vẫn chưa trở về, vừa hoàn thành một mối quan tâm Mộ Chỉ Ly liền bắt đầu bận rộn việc làm ăn thì lại nổi lên một mối quan tâm
tiếp theo, cho dù kết quả cuối cùng nàng thắng hay bại cũng hy vọng
trong khoảng thời gian này vì tương lai người nhà của nàng và tu luyện
giả Thiên huyền đại lục mà xây dựng một chỗ dựa vững chắc.

Ích Hàn thấy hai người Mộ Chỉ Ly trở về, có vẻ rất vui mừng:

– Các ngươi thật là lợi hại, vậy mà đem những dược sư có thuật luyện đan mạnh nhất ở Quỳnh Hải Cốc chiêu mộ được toàn bộ, ta thực sự là bội phục sát đất.

Sau khi nghe tin tức từ Quỳnh Hải Cốc, hắn suy nghĩ một chút thì liền
biết là do bọn Mộ Chỉ Ly gây nên, tuy là vốn có lòng tin với Mộ Chỉ Ly,
nhưng thành tích này vẫn là vượt ra xa tưởng tượng của hắn.

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, trên gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý:

-Ta đã nói là đối với chúng ta phải có lòng tin mà, chuyện chi nhánh cửa hàng làm thế nào rồi?

– Hàn Mặc bọn họ xử lý rất tốt, không bao lâu sau liền có thể khai trương rồi, các ngươi có thể yên tâm.

Ích Hàn vui vẻ nhẹ nhàng.

– Nha đầu Ích Quỳ kia bây giờ cũng đi theo Hàn Mặc chạy Đông chạy Tây,
mỗi ngày đều rất mệt nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì so với trước kia còn
vui sướng hơn không ít cho nên phụ thân mẫu thân ta cũng không có nói
gì.

– Như vậy cũng tốt, cảm ơn sự hỗ trợ của ngươi.

– Với ta mà còn nói những lời khách sáo này làm gì?

Ích Hàn làm ra vẻ không vui.

– Vậy ta càng phải cảm ơn ngươi, nếu không phải có sự hỗ trợ của ngươi,
đệ tử Tuyệt Tình Cốc trong thời gian quá ngắn cũng sẽ không tăng cấp tu
vi nhiều như vậy.

– Ích huynh, căn cứ vào những gì lúc trước huynh nói, chúng ta muốn ở
Bồng Lai tụ địa xây dựng thế lực của mình, phải làm sao mới có thể làm
được nhanh nhất?

Hàn Như Liệt chậm rãi hỏi, thời gian cấp bách, chỉ hy vọng hết thảy việc này có thể nhanh chóng ổn định một chút, một khi ở Bồng Lai tụ địa có
căn cứ của bọn bọ, người trong gia tộc liền có thể ở chỗ này tự mình bảo vệ lực lượng, so với gia nhập vào các môn phái khác thì tốt hơn rất
nhiều.

Nghe vậy, Ích Hàn trầm ngâm chốc lát, nói:

– Thiên Huyền Thương Hội tuy là khai triển trong thời gian ngắn ngủi,
nhưng ảnh hưởng đã không nhỏ, không bằng đi Lâm Lang thành thử xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.