Hàn Như Liệt thản nhiên gật đầu.
– Hiện giờ chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ kết quả , tin tưởng người
của huynh có thể theo kịp nhóm người kia. Ích huynh, việc này huynh phải tốn nhiều tâm tư rồi.
– Các ngươi yên tâm, chỉ cần có tin tức, ta sẽ lập tức thông báo cho các ngươi. Bá mẫu mất tích ở Tuyệt Tình Cốc , ta cũng có trách nhiệm.
Dung nhan anh tuấn lộ ra vẻ chân thành, thanh âm Ích Hàn quả quyết kiên định.
– Vậy thì chúng ta trở về trước đợi tin tức.
Nói xong, Hàn Như Liệt nắm chặt bàn tay của Mộ Chỉ Ly đi ra bên ngoài,
mấy người nhạc phụ của bọn hắn giờ phút này đang rất lo lắng, bọn hắn
phải trở về nói cho họ biết mới được.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn ngập lo lắng, nắm tay Hàn Như Liệt thật chặt, mẫu thân nhất định phải bình an trở về mới được a.
Thanh âm ôn nhu từ trên đầu Mộ Chỉ Ly truyền xuống
– Ly nhi, không có việc gì đâu.
Thanh âm thản nhiên, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy an tâm.
Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt ôn nhu của Hàn Như Liệt, gật gật đầu.
Khi hai người Mộ Chỉ Ly trở lại viện, Hàn Như Liệt trở về căn cứ bí mật, kể rõ chân tướng sự việc cho đám người Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly thì
ngồi yên trong sảnh đường chờ tin tức.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh như băng, hai tròng mắt xẹt qua lạnh lẽo cùng hàn ý quyết tuyệt, ánh mắt của nàng dần dần u ám, nếu, mẫu thân có chút tổn thương nào thì nàng nhất định sẽ khiến cho bọn chúng chết không chỗ
chôn!!!! Nàng cố gắng tu luyện đến nay, mục đích duy nhất là không để
cho kẻ khác tổn thương đến người mà nàng yêu thương, đây chính là ý niệm đã giúp đỡ nàng luôn không ngừng cố gắng, là ý niệm đã đâm sâu vào thâm tâm!!
Nếu như, ngay cả người mình thương yêu cũng không bảo vệ được, như vậy
tất cả những cố gắng tu luyện của nàng cũng chẳng còn ý nghĩa.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly đem ba tờ tàn đồ ra, ghép lại với nhau, cuối cùng trong bản đồ là hiện ra một nơi mà nàng không biết tới, nhưng mà có thể nhìn ra một ít địa hình.
Mảnh tàn đồ thứ nhất đã sớm ở trong tay nàng, Phó Dịch Hùng thì cầm hai
tấm, như vậy đám người Yên Hồng Hãn chỉ có một tấm. Một tờ tàn đồ căn
bản là không hình dung được bên trong đang vẽ cái gì, lại có thể khiến
bọn họ coi trọng như vậy, chắc chắn bọn họ đã biết được tàn đồ này dẫn
tới nơi nào đó, chỉ là không biết đường đi tới.
Đến tột cùng là cái loại bảo bối gì có thể khiến cho bọn họ chú ý như
vậy? Mộ Chỉ Ly thầm đoán, chân mày dần dần nhíu lại, lần trước tiếp xúc
với Yên Hồng Hãn không bao lâu, nhưng có thể nhìn ra thế lực phía sau
hắn không đơn giản.
Mà vật có thể làm cho thế lực cường đại như thế níu kéo mãi không tha
chắc chắn là một trọng bảo!! Hoặc có thể là một bí tịch? Lông mày nhướng lên, trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn ngập quang hoa sáng ngời, nàng nghĩ, chỉ
có bí tịch hay truyền thừa mới có lực hấp dẫn như vậy.
Nói thật ra, hiện giờ bí tịch hay truyền thừa đối Mộ Chỉ Ly đã không còn hấp dẫn quá lớn, nàng đã tiếp nhận truyền thừa của Không Gian lão nhân, trên thế giới này ngoại trừ truyền thừa của một trong cửu đại lão nhân
nguyên tố ra thì những truyền thừa khác thật không thể so sánh nổi.
Bỗng dưng, con ngươi Mộ Chỉ Ly co rụt lại, nhìn ba tờ tàn đồ trên bàn,
trong đầu hiện lên một suy nghĩ khủng bố, tàn đồ này… có phải chăng cũng là truyền thừa của nguyên tố lão nhân?
Ý tưởng vừa mới dâng lên, liền bị Mộ Chỉ Ly đè ép xuống. Tuyệt đối
không có khả năng này, đối phương vẽ ra thành một cái bản đồ, chẳng lẽ
không thể tự mình đi nhận truyền thừa sao? Nàng không tin có người có
thể ngăn được sức hấp dẫn của truyền thừa.
Hai tay Mộ Chỉ Ly đột nhiên nắm chặt, đợi nàng cứu mẫu thân xong, sẽ
bắt nhốt đám người Yên Hồng Hãn. Trong bọn họ nhất định có người biết
rốt cục thì tàn đồ này vẽ cái gì!!
Keeng!!
Bỗng dưng, một âm thanh binh khí vang lên, tròng mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, bước nhanh ra phía ngoài.
Nhưng ngoài cửa không có một bóng người, tốc độ đối phương cực nhanh,
ngay cả nửa cái thân ảnh cũng không thấy được. Mộ Chỉ Ly chuyển con
ngươi qua , phát hiện trên tường, một thanh dao nhỏ cắm ở phía trên, bên dưới lưỡi dao, là một phong thư!!
Nhanh chóng rút lưỡi dao sắc bén ra, Mộ Chỉ Ly mở phong thư ra xem, dần
dần, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ lo lắng. Ánh mặt trời trên cao
chiếu xuống người nàng, đột nhiên bộc phát ra lệ khí cuồng mãnh.
Trong thư viết rất đơn giản, chỉ có bốn câu nói —— Muốn cứu được người, giao ra tàn đồ, nửa đêm canh ba, hẹn gặp tại rừng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay dần dần dùng sức, bóp nát mảnh
giấy nhỏ. Nàng nở một nụ cười lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh giờ phút
này đã bị nụ cười của nàng làm cho lạnh xuống hẳn.
Trong không khí tản ra khí tức lạnh như băng, trong con ngươi ngăm đen
của Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ huyết sắc, hai nắm đấm chặt sau lưng là cực
hạn điên cuồng.
Loại cảm giác này, giống như lúc trước ở Trục Đỉnh Tái Sự, Hàn Như Liệt đã bị mất tích, trong lòng nàng liền thấy hụt hẫng. Yên Hồng Hãn, nếu
là đối mặt giáp đấu thì nàng cũng sẽ không phẫn nộ như vậy, nhưng lần
này lại có hành vi đê tiện như vậy, đúng là chọc tới cực hạn của nàng.
Hàn Như Liệt thông minh sắc sảo nhận ra Mộ Chỉ Ly có dao động, lập tức
hiện ra ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Lọt vào trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu
xuống, một thân ảnh màu trắng không hề giống phàm nhân. Nàng dựa người
vào cổng, hai tay nắm thành đấm, đưa lưng về phía hắn nên không nhìn rõ
được biểu tình của Chỉ Ly.
Hàn Như Liệt bước nhanh đến, giọng nói ấm áp.
– Ly nhi, có tin tức đúng không ?
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, đưa tờ giấy nhăn nhúm trong tay cho Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt mở ra, lập tức hiểu được.
– Bọn họ hẹn chúng ta tối nay gặp nhau tại rừng rậm lần trước.
Hàn Như Liệt chậm rãi nói, hai tròng mắt xuất hiện vẻ trầm tư
– Tối nay phải bố trí tốt một chút, hai người chúng ta lẳng lặng đi tới, sau đó thả ra các tu luyện giả trong trụ sở bí mật, một lưới tóm gọn
bọn chúng.
Mộ Chỉ Ly trầm mặc, nàng vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Theo như lời của Hàn Như Liệt, giải quyết đám người Yên Hồng Hãn dễ như
trở bàn tay. Nhưng nàng lại thấy, Yên Hồng Hãn chắc chắn không phải là
nhân vật đơn giản, người có thể vì nhiệm vụ mà vứt bỏ tất cả mọi thứ,
tuyệt đối không đơn giản.
Hàn Như Liệt nắm tay Mộ Chỉ Ly , trịnh trọng nói
– Nếu như sự tình vượt quá tính toán trước đây của chúng ta, không phải
còn có Tù tiền bối cùng Long tiền bối sao? Có bọn họ ở đó, chắc chắn
không có vấn đề gì.
– Liệt, chàng chưa từng gặp qua Yên Hồng Hãn, ta cảm thấy hắn là một
người cực kỳ khôn khéo.Tối nay đến đó, không biết phải đối mặt với kết
cục như thế nào.
Mộ Chỉ Ly an tâm hơn một chút, đúng vậy, có hai vị sư tổ ở đây thì mọi chuyện có thể được đảm bảo hơn một chút.
Ở Chủ thế giới, thực lực cường giả có thể cùng hai vị sư tổ giao đấu quả thật cực kỳ ít, nàng chỉ lo sợ Yên Hồng Hãn sẽ có thủ đoạn gì đó.
Hàn Như Liệt nhấp hé miệng.
– Nếu thật sự không được thì chúng ta giao tàn đồ ra, sau đó lại cướp về là được.
Đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên, chưa từng có người nào lấy được món
đồ nào từ trong tay Hàn Như Liệt, đây quả thật đúng là một phương pháp
nghẹn khuất. Sau này bất luận Yên Hồng Hãn là thần thánh phương nào, hắn nhất định sẽ khiến đối phương sống thật vất vả.
Hai người Mộ Chỉ Ly đi nhanh vào căn cứ bí mật, mặc kệ chuyện gì đến sẽ
đến. Khi Tù Vô Bi nghe đến cái tên Yên Hồng Hãn, trong mắt xẹt qua tia
dao động, chỉ là thoáng nghĩ suy trong chốc lát, cũng không có dao động
quá nhiều.
– Yên tâm đi, nếu sự tình thực sự vượt qua tính toán của các ngươi, ta sẽ lập tức đi ra ngoài
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng xen lẫn chút quan tâm.
Bọn họ phải ở trong này liên tục là bởi vì muốn đối phó cùng lúc với
Quang Minh và Hắc Ám lão nhân, theo lý thì không nên vì chuyện thế này
mà tiết lộ thân phận của họ, nhưng Bạch Mạt Lăng lại là mẫu thân của Mộ
Chỉ Ly, bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Mộ Chỉ Ly cúi người bái.
– Đa tạ hai vị sư tổ.
– Nếu đã kêu chúng ta một tiếng sư tổ, thì tức là người một nhà, không cần khách khí.
Long Ngọc Hồng mỉm cười, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, làm như nhớ ra cái gì đó.
– Ly nhi, Yên Hồng Hãn kia muốn đòi ngươi cái tàn đồ gì?
Mộ Chỉ Ly không hề giấu diếm, liền đem ra ba tờ tàn đồ nàng vẫn giữ.
– Chính là ba tờ tàn đồ này, một tờ là ta lấy được ở Linh Viêm quốc, hai tờ còn lại trước kia thuộc sở hữu của dược sư Quỳnh Hải Cốc Phó Dịch
Hùng, một tờ khác nằm trong tay thế lực hùng hậu phía sau Yên Hồng Hãn.
Long Ngọc Hồng tiếp nhận tàn đồ, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tù Vô
Bi, như có điều suy nghĩ. Tù Vô Bi cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn Long
Ngọc Hồng, hai người liếc nhau, hình như đã đoán ra gì đó.
Hàn Như Liệt vẫn chú ý đến biểu tình hai người đó, thấy vậy liền lên tiếng
– Hai vị tiền bối, các người biết được này tàn đồ này vẽ cái gì không?
Tù Vô Bi trầm ngâm một lát.
– Tàn đồ này rốt cục chỉ dẫn đến đâu chúng ta cũng không rõ, nhưng nhìn
qua một chút địa hình, có thể là một trong ba nơi nguy hiểm nhất của Chủ thế giới, Tịch diệt sâm lâm.
– Tịch diệt sâm lâm?
Giọng nói cao hơn vài phần, Mộ Chỉ Ly lâm vào trầm tư. Đây là lần thứ
hai nàng nghe nói tới Tịch diệt sâm lâm, lúc trước khi nàng tới Thiên
đường tử vong mới biết được ba nơi nguy hiểm nhất của Chủ thế giới là
cái gì. Huyết sắc địa ngục cùng Thiên đường tử vong thì nàng khá quen
thuộc, nhưng Tịch diệt sâm lâm thì chưa bao giờ đến gần.
Long Ngọc Hồng gật gật đầu.
– Tàn đồ này chỉ dẫn đến một nơi nào đó tại Tịch diệt sâm lâm, nhưng mà
phạm vi của Tịch diệt sâm lâm còn to lớn hơn cả Huyết sắc địa ngục, bên
trong lại phức tạp không lường trước được, nếu như không có bản đồ chỉ
dẫn, muốn tìm kiếm được nơi này là không có khả năng.
– Chúng ta cũng không thể xác định tàn đồ này đến tột cùng là chỉ dẫn
đến nơi nào, nhưng có thể chế tác được tàn đồ như thế này, có thể thấy
thứ kia không đơn giản.
Tù Vô Bi chậm rãi nói, sắc mặt có chút ngưng trọng. Đối phương coi
trọng tàn đồ này như thế, nhất định là đã biết được thứ mà tàn đồ chỉ
ra, nếu thật sự là bảo bối trọng yếu, chắc chắn không thể dễ dàng giao
cho người khác.
– Ta thấy, đối phương quả là không đơn giản.
Long Ngọc Hồng in lặng một lát, đột nhiên nói ra một câu nói. Nếu tàn
đồ này chỉ tới nơi của thứ gì nghịch thiên, một khi bị người có tâm ma
cướp được, Chủ thế giới sợ là lại rung chuyển.
…
Đêm đen như mực, trên trời đầy sao.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đứng ở trong sân, nhìn trăng sáng trên không trung, sắc mặt thâm trầm.
Bọn người Mộ Dật Thần vẫn chưa thấy trở lại, nói vậy thì là do kẻ địch
đã che giấu rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm ra chỗ
ẩn náu của bọn họ. Như vậy xem ra, hai người bọn họ chỉ có thể đi đến
rừng rậm.
Tiếng bước chân áp lực mà trầm trọng truyền đến, Mộ Chỉ Ly chuyển đầu qua, là Ích Hàn.
– Hai người các ngươi thật sự phải đi sao?
Ích Hàn cau mày hỏi, lúc biết được chuyện này hắn còn tính cho người
của Tuyệt Tình Cốc đi theo, không ngờ lại bị Mộ Chỉ Ly cự tuyệt.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu.
– Yên tâm đi, hai người chúng ta không sao đâu, bọn họ cũng không có ý giết người diệt khẩu.
Trên gương mặt tuấn tú của Ích Hàn vẫn lộ ra vẻ lo lắng không thôi.
– Chỉ có hai người các ngươi thực sự quá nguy hiểm, lỡ như không cứu được bá mẫu, mà ngay cả các ngươi cũng bị bắt thì làm sao?
– Ích huynh, chúng ta tự có chừng mực, nhất định sẽ bình an trở về. Đối
phương cũng không phải người thường, việc này ngươi tốt nhất đừng nên
nhúng tay vào. Ta và Chỉ Ly thì không sao, còn ngươi lại là Thiếu chủ
Tuyệt Tình cốc.
Hàn Như Liệt ngữ khí có chút thoải mái, làm như không có nguy hiểm gì.
– Nghe theo lời chúng ta đi, Tuyệt Tình cốc hiện tại đang trợ giúp Thiên Huyền thương hội rất tốt, nếu vì chuyện này mà đắc tội với người khác
thì không hay.
Đôi mắt Mộ Chỉ Ly sâu thẳm, những chuyện Ích Hàn làm nàng luôn ghi nhớ
mãi, có thể toàn lực giúp đỡ vị bằng hữu tốt thế này, cũng không sao.
Chính là bởi vì nàng quý trọng nên mới không thể để Ích Hàn bị cuốn vào
vòng xoáy. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ giải quyết kẻ thù, tuyệt đối không
thể liên luỵ Ích Hàn.
Ích Hàn hít một hơi, gật gật đầu.
– Nếu tâm ý các ngươi đã quyết, ta cũng không còn ý kiến gì.
Bàn tay sau lưng không tự chủ nắm chặt thành đấm, đúng vậy, hắn chính là Thiếu chủ Tuyệt Tình cốc, không thể chỉ vì suy nghĩ của bản thân mà gây ảnh hưởng đến Tuyệt Tình cốc.
– Thời gian không còn sớm, chúng ta đi đây.
Hàn Như Liệt nhìn ánh trăng, chậm rãi nói.
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt liếc nhau, nhìn sang Ích Hàn một cái, lúc sau, hai người liền biến mất trong màn đêm.
Ích Hàn nhìn hướng hai người đi khỏi, trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm vài phần chua xót, xoay người, chậm rãi bước chân rời đi.
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt tốc độ cực nhanh, xuyên qua trong màn đêm ,
người đi đường qua lại không thể phát hiện ra thân hình bọn họ. Tiếp
theo sau đó, hai người đột nhiên dừng lại, đứng ở chỗ lúc trước gặp mặt
đám người Diệp Lăng Thiên.
Gió nhẹ quất vào mặt, hơi lạnh. Vì lúc trước giao tranh cùng tu luyện
giả của Hắc Ám lão nhân nên nơi này hoang tàn hẳn đi, thảm thực vật xung quanh đều đã bị gãy ngã, trong không khí tực hồ vẫn còn mùi máu tươi
tanh nồng.
Sắc mặt hai người đạm mạc, dựa lưng vào nhau, quan sát động tĩnh chung
quanh . Bọn người Yên Hồng Hãn bọn họ hình như còn chưa đến, chung quanh im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang cùng chim hót
lanh lảnh.
Cũng không lâu lắm, một trận tiếng bước chân dày đặc truyền đến, cùng với một tiếng cười sang sảng từ xa đích truyền lại.
– Các ngươi tới cũng thật sớm, xem ra ta nữ tử bị ta bắt được đối với các ngươi rất quan trọng.
Lời nói phóng đãng không hề kiềm chế, Mộ Chỉ Ly liền đoán được đây là lời xuất ra từ miệng của Yên Hồng Hãn.
– Không ngờ là chuyện gì ngươi cũng có thể làm được. Bà ấy đang ở đâu?
Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, xem ra Yên Hồng Hãn không biết Bạch Mạt Lăng
là mẫu thân của nàng, chỉ là lúc trước nhìn thấy nàng cùng Bạch Mạt Lăng thân mật, liền bắt Bạch Mạt Lăng đi .
Yên Hồng Hãn tiến đến không chút hoang mang , khóe miệng vẫn tươi cười phóng đãng
– Nếu ta mang bà ta đến, chẳng lẽ các ngươi không bố trí mai phục xung
quanh? Các ngươi giao tàn đồ ra, ta liền nói cho các ngươi biết chỗ bà
ta ở!!.
Mộ Chỉ Ly biến sắc, Yên Hồng Hãn quả nhiên có những tính toán khác.
– Nói đùa, nếu như chúng ta giao tàn đồ cho ngươi, ngươi lại không thả bà, vậy thì sao được?
Hàn Như Liệt nhíu mày, nếu bọn hắn tìm không thấy chỗ ở hiện tại của
Bạch Mạt Lăng, như vậy hôm nay không thể thương lượng được rồi.
Khoé miệng Yên Hồng Hãn cong thêm vài phần, tươi cười sáng lạn, đối với Mộ Chỉ Ly thật là chướng mắt.
– Ta đã nói rằng sẽ cho các ngươi biết thì sẽ cho các ngươi biết, còn tin hay không tin đó là chuyện của các ngươi.
– Nói như thế là ngươi dè chừng chúng ta?
Hàn Như Liệt nhướng mi, tươi cười tà mị.
Yên Hồng Hãn nhìn Hàn Như Liệt, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú, Hàn Như
Liệt này quả thật giống hắn vài phần, nhất là nụ cười bên khoé miệng.
Chỉ là Hàn Như Liệt không có vẻ điên cuồng của hắn, hắn lại không có nét yêu nghiệt của Hàn Như Liệt.
– Đây vốn đâu phải là một cuộc đàm phán công bằng, không phải sao? Nữ tử kia bị ta bắt được, các ngươi vốn không có tư cách cùng ta thương
lượng.
Giọng nói Yên Hồng Hãn chắc chắn, hắn đã tính toán kỹ càng mới bắt được
người quan trọng đối với Mộ Chỉ Ly, như vậy, bọn họ cũng sắp thắng.
Yên Hồng Hãn hắn vẫn luôn bế quan tu luyện, lần này bởi vì chuyện tàn đồ mà phải xuất quan, tuyệt đối không thể để chuyện này gặp biến cố!!
Hàn Như Liệt nhướng mi, miệng khẽ cười, lộ ra răng trắng noãn
– Ngươi đã đoán sai, chúng ta không phải không có cơ hội nào, chỉ là không muốn máu chảy thành sông.
– Ha ha.
Yên Hồng Hãn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó tươi cười thu liễm, ánh mắt thoáng lạnh như băng,
– Nếu ta nói, ta nắm chắc phần thắng, thì chắc chắn các ngươi sẽ không
có cơ hội. Ngươi cho rằng, thực lực của các ngươi có thể mạnh hơn người
ta mang đến sao?
Bốp bốp.
Yên Hồng Hãn vỗ vỗ tay, theo động tác của hắn, một gã lão giả hắc bào đột nhiên hiện ra bên cạnh hắn.
Nhìn một gã lão giả hắc bào xuất hiện, Mộ Chỉ Ly biến sắc, khí tức của
lão giả này rất mạnh mẽ, vượt qua hoàn toàn tưởng tượng của nàng, khí
tức thế này, đã muốn ngang hàng cùng Tù Vô Bi.
Làm sao có thể? Yên Hồng Hãn lại có cường giả bực này trợ giúp?! Khiếp
sợ thoáng nhanh trong nháy mắt, ánh mắt Mộ Chỉ Ly lại trở về bình tĩnh,
lúc trước hai vị sư tổ đã nói Yên Hồng Hãn không phải là người đơn giản, vậy thì có cường giả bực này tương trợ cũng không phải là không có khả
năng.
Nhưng câu nói ngay sau đó của Yên Hồng Hãn lại làm cho Mộ Chỉ Ly và Hàn
Như Liệt chấn động mạnh, trên khuôn mặt hai người hiện lên vẻ ngạc
nhiên.
– Tù Vô Bi tiền bối hẳn là cũng ở cùng các ngươi đi, nếu tất cả đã rõ ràng, cũng không cần che giấu tung tích nữa.
Yên Hồng Hãn cười, chậm rãi nói.
Giờ khắc này, Mộ Chỉ Ly mới phát hiện Yên Hồng Hãn khủng bố hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng, ngay cả tin tức Tù Vô Bi đang ở cùng nàng cũng
có thể biết được nhanh như thế. Phải biết rằng Tù Vô Bi vẫn ở tại căn cứ bí mật không hề ra ngoài, tuyệt đối cũng chưa từng tới lui ở Bồng Lai
tụ địa, vì thế, không có khả năng bị người khác nhìn thấy.
Như vậy, tất cả chỉ là do Yên Hồng Hãn suy đoán ra, bộ dáng chắc chắn kia lại xác định tất cả suy nghĩ của nàng.
Tiếp theo sau đó, một đạo thân ảnh màu xanh hiện ra phía sau hai người
Mộ Chỉ Ly, đúng là Tù Vô Bi! Tù Vô Bi nhìn lão giả hắc bào đối diện,
chậm rãi nói.
– Lúc nghe thấy họ Yến ta còn cảm thấy kỳ quái, không nghĩ tới quả thật chính là ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com