Y Thủ Che Thiên – Q.5 – Chương 153: Chiêu Mộ Nhân Tài​ – Botruyen

Y Thủ Che Thiên - Q.5 - Chương 153: Chiêu Mộ Nhân Tài​

Thấy Bạch Mạt Lăng quả quyết như vậy thì Ngạo Khinh Cuồng cũng yên lòng. Trong Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc thật sự không có ai có biện pháp chữa trị cho Mộ Thiên Tĩnh, khiến cho hắn cảm thấy rất khó xử.

Bạch Mạt Lăng suy nghĩ rất đơn giản, thương thế của Mộ Thiên Tĩnh thật
sự rất nghiêm trọng, ban đầu khi Mộ Thiên Tĩnh bị Lôi gia đánh đến chỉ
còn nữa hơi thở, nếu như lúc đó Chỉ Ly có thể cứu Mộ Thiên Tĩnh sống lại thì bà tin là lần này cũng có thể, bà có lòng tin tuyệt đối với y thuật của nữ nhi mình.

– Bây giờ, ta lập tức thử liên hệ với Long tộc, nơi bọn họ ở hướng về
phía trời của Thiên Huyền đại lục, muốn liên lạc cũng cần phải có thời
gian nhất định.

Ngạo Khinh Cuồng chậm rãi nói, nhưng trong mắt lại mang theo chút lo lắng.

Bạch Mạt Lăng không nói gì, hiện tại đã không còn biện pháp nào khác,
Long tộc là khả năng duy nhất, thử một chút cũng tốt. Bây giờ, Tần Lãng
muốn gì đều có cái đó, tất cả các môn phái và gia tộc đều cực kỳ ngoan
ngoãn nghe lời hắn, tin rằng trong thời gian ngắn hắn cũng sẽ không làm
ra chuyện tàn nhẫn nào nữa.

Dù sao thì cái hắn muốn chính là mọi người nghe theo hắn, chứ không phải là những thi thể.

Đợi sau khi Bạch Mạt Lăng rời khỏi thì Ngạo Khinh Cuồng liền trở về
phòng của mình, tìm kiếm nơi ở của Long tộc. Hai bên đều là thần thú ở
Thiên Huyền Đại Lục, nên Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cũng có chút hiểu
biết về Long tộc, nhưng mà không biết đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ chưa
từng liên lạc với nhau.

Nơi ở của hai chủng tộc này đơn giản là hai phương hướng khác nhau,
trong ấn tượng của hắn đại khái nhớ là bọn họ ở Địa vực, tuy nhiên cần
phải xác nhận lại một phen. Thiên Huyền đại lục phát sinh biến cố nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ bọn họ là thú tộc cũng không thể ngồi yên được.

Sau khi Bạch Mạt Lăng trở về thì liền đi chăm sóc Mộ Thiên Tĩnh, Mộ
Thiên Tĩnh vẫn còn hôn mê, hơn nữa còn bắt đầu lên cơn sốt. Trong lòng
Bạch Mạt Lăng rất nôn nóng, cẩn thận chăm sóc Mộ Thiên Tĩnh, nhưng mà
ngoại trừ sắc mặt Mộ Thiên Tĩnh trắng bệch ra thì thỉnh thoảng hắn còn
nói mê, nhưng lại không hề mở mắt ra.

Tất cả đan dược có thể có tác dụng thì Bạch Mạt Lăng đều cho Mộ Thiên
Tĩnh uống rồi, nhưng bà cũng không biết là thương thế của Mộ Thiên Tĩnh
có thể hồi phục hay không. Nếu như không có tác dụng thì bà chỉ còn có
một biện pháp là sử dụng bí pháp của Bạch gia, bất kể thế nào thì bà
cũng không thể để cho Thiên Tĩnh xảy ra chuyện gì được.

Sau khi Ngạo Khinh Cuồng xác định được nơi ở của Long tộc thì liền chuẩn bị đi đến Long tộc một chuyến. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dù có
phái người nào đi Long tộc dường như cũng không ổn.

Bất ngờ đến Long tộc như thế, vẫn là chính hắn đi thì tốt nhất, như thế
thì càng chứng tỏ thành ý. Tuổi thọ của Long tộc kéo dài rất lâu, chưa
chắc là tuổi thọ mấy ngàn năm của một cao thủ như Tần Lãng có thể chống
lại, so sánh mà nói thì tuổi thọ của Khiếu Nguyệt Thiên Lang bọn họ
không thể nào đánh đồng với Long tộc được.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, Ngạo Khinh Cuồng không chút do dự,
lập tức an bài tất cả mọi chuyện, đem sự tình trong tộc giao lại cho các trưởng lão, cũng căn dặn kẻ dưới chăm sóc Bạch Mạt Lăng thật tốt, sau
đó hắn mới rời khỏi Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc.

Dạo gần đây trong tộc rất yên ổn, dù hắn có vắng mặt một thời gian cũng
sẽ không có ảnh hưởng gì. Lại nói tiếp, cũng rất lâu rồi hắn chưa từng
ra ngoài, nhưng hiện tại bầu không khí của Thiên Huyền đại lục cũng
không tốt, mà tâm tình của hắn cũng rất trầm trọng.

Một mạch đi về hướng Long tộc, Ngạo Khinh Cuồng đi vòng qua các thành
trì vương quốc, đi đến những nơi hẻo lánh, lộ trình như vậy đối với hắn
mà nói ngược lại có thể đem tốc độ tăng lên mức nhanh nhất, sở trường
của Khiếu Nguyệt Thiên Lang chính là tốc độ.

Mặc dù là như vậy nhưng muốn tới Long tộc cũng không phải trong thời
gian ngắn là có thể đến được, với lộ trình này thì chắc phải một tháng
mới đến nơi.

Sau khi đám người Lăng Lạc Trần rời khỏi Tuyệt Tình Cốc liền muốn đi
khắp nơi chiêu mộ tán tu. Đây chính là do Mộ Hàn Mặc nói cho bọn họ
biết, hiện nay Mộ Chỉ Ly muốn phát triển thế lực cần phải thu nhận thêm
nhiều tán tu.

Nhưng có một tình huống vô cùng lúng túng chính là bọn hắn ngay cả Vô
Tận Thí Luyện cũng chưa từng tham dự, nên ngay cả tư cách đi đến Bồng
Lai bí cảnh cũng không. Cho dù là tán tu thì thực lực cũng mạnh hơn bọn
họ không ít, muốn chiêu mộ nhân tài cũng không phải là một chuyện dễ
dàng.

Một khi bọn họ đem tin tức chiêu mộ nhân tài nói ra thì sợ rằng sẽ dẫn
đến một trận chê cười. Cứ như vậy thì thực sự không có biện pháp. Mộ Chỉ Ly cùng với Hàn Như Liệt đã rời khỏi được một đoạn thời gian rồi, cũng
không biết rằng bao giờ sẽ trở về.

Bây giờ, bọn hắn đi lại ở Bồng Lai bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, sau khi
biết được tình hình này, Bạch Thừa Duẫn kịp thời nghĩ ra biện pháp, chọn lựa ra ba tu luyện giả ở Trụ sở bí mật đến giúp đỡ bọn hắn, như vậy thì bọn họ ở Bồng Lai bí cảnh cũng thêm vài phần đảm bảo.

Mà một trong ba tu luyện giả đi ra ngoài lần này chính là Sở Lê Hiên,
cho đến bây giờ Sở Lê Hiên vẫn chưa từng có ý nghĩ bài xích đối với Trụ
sở bí mật. Trong lúc vô tình hắn đã trở thành đội trưởng, dù sao thì
trước đó hắn cũng là đội trưởng của Huyết Khấp Minh.

So với bọn người Lăng Lạc Trần, Tư Đồ Diêu đối với Bồng Lai bí cảnh vẫn
chưa quen thuộc thì Sở Lê Hiên lại có dáng dấp của một người lãnh đạo,
trước đây hắn đã từng tới Bồng Lai bí cảnh tham gia Thí Luyện. Sau khi
hắn biết được mục đích của đám người Lăng Lạc Trần thì lập tức đề nghị:

– Nếu như đối tượng chiêu mộ là tán tu thì không bằng chúng ta cứ đi đến nơi tán tu thường tập trung lại.

– Có chỗ như vậy sao?

Tư Đồ Diêu lên tiếng hỏi, hắn thấy tán tu thường phân tán rải rác khắp
các ngỏ ngách của Bồng Lai tụ địa, muốn tìm một địa điểm để chiêu mộ
cũng không dễ dàng. Trên đường đi hắn chỉ gặp được một vài tán tu, nhưng cứ như vậy đến chiêu mộ thì có phần quá hạ thấp thân phận.

Loại cảm giác này giống như là một thủ lĩnh đột nhiên đi đến trước mặt
ngươi, nói ngươi có căn cốt hiếm thấy, chính là nhân tài luyện võ, tương lai sẽ là nhân vật duy trì công đạo của Chủ thế giới, đột ngột tiếp
nhận một chuyện như vậy thì căn bản sẽ không có ai tin tưởng cả.

Căn cứ bí mật tuyệt đối là nơi tốt nhất để tán tu có được thực lực, hiện tại bọn họ chiêu mộ tán tu cũng là vì để khuếch trương danh tiếng của
Trụ sở bí mật, vì thế dùng phương thức này cực kỳ không thích hợp.

Sở Lê Hiên mỉm cười, trên gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ tự tin, khí khái hiên ngang, phong độ bất phàm:

– Bởi vì thực lực của tán tu cũng không phải là rất mạnh nên bọn họ bình thường hay tập họp một nhóm người lại, mà nơi đó có điểm rất đặc biệt,
được gọi là nơi tán tu tụ tập.

– Chuyện này không có gì kỳ lạ.

Lăng Lạc Trần mỉm cười, trong mắt cũng không có vẻ kinh ngạc. Nơi tán tu tụ tập là một tồn tại rất hợp lý, đệ tử môn phái khắp nơi là thế lực
rất cường hãn, vả lại bọn họ hay đi theo nhóm, còn tán tu là thế đơn lực yếu, nếu như không đoàn kết lại thì rất khó đi lại ở chốn Bồng Lai tụ
địa.

Đương nhiên Chỉ Ly là yêu nghiệt rõ ràng không thuộc nhóm này.

– Nơi tán tu tụ tập này cũng không phải là liên minh hay là cái gì cả,
chỉ là một chỗ ở, mà nơi đó vốn là một chỗ hẻo lánh. Ban đầu có hai bang tán tu đánh nhau ở nơi này, sau đó biến thành kịch vui, hai bang tán tu gần như không đánh nhau thì không quen biết, đã trở thành bằng hữu của
nhau.

– Từ sau đó, một số tán tu đi ngang qua sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở nơi
này, bởi vì đều là tán tu nên mọi người đều tự biết cuộc sống của bọn họ đều không dễ dàng, cho nên dần dần số lượng tán tu tụ tập ở nơi này
cũng ngày càng nhiều. Một số ít tán tu không có chỗ đi hoặc là muốn
tránh né kẻ thù đều đi vào đó.

Rất nhiều tu luyện giả ở Bồng lai tụ địa đều biết sự tồn tại của nơi tụ
tập tán tu, đệ tử môn phái hoặc là người của những thế lực khác sẽ không đến nơi đó. Thời gian sau, nơi tán tu tụ tập cũng có danh tiếng nhất
định.

– Thì ra là như thế.

Tư Đồ Diêu cảm thấy vô cùng hứng thú, nói:

– Như thế thật là thú vị, chúng ta cũng phải đến nơi ấy, vì bây giờ chúng ta cũng là một tán tu.

Tuy rằng bọn họ chỉ quanh quẩn ở Bồng Lai tụ địa trong khoảng thời gian
không lâu lắm, như đúng như Hàn Như Liệt nói vậy, sau khi thấy được trời đất bao la rộng lớn thì hắn cảm thấy tiếp tục tu luyện ở Đông Phương
gia và tham gia Vô Tận Thí Luyện là chuyện không cần thiết lắm, sau này
hắn không dự định gia nhập môn phái.

Nếu như cứ như vậy cùng Chỉ Ly xông xáo ở Chủ thế giới chẳng phải rất
tốt sao? Cho dù hắn ở môn phái có tốt hơn nữa cũng không thể nào lên làm môn chủ, mà môn phái thu nhận đệ tử đều dựa vào rất nhiều yêu cầu, hắn
không có cách nào đảm bảo sau khi đệ tử Dược Tông đến Chủ thế giới có
thể có một chỗ ở ổn định.

Quanh quẩn ở Trụ sở bí mật chẳng phải cũng là một lựa chọn sao? Đây cũng là thế lực do tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục bọn họ xây dựng ở Chủ
thế giới. Hắn chỉ cầu cho tu vi của mình tăng lên, sau đó có thể hoành
hành ở Bồng Lai tụ địa mà không cần phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.

– Huynh không dẫn Liễu cô nương đi ra, nàng ấy không có ý kiến gì chứ?

Lăng Lạc trần chuyển mắt sang, đôi mắt trong trẻo mang theo ý cười nhìn Tư Đồ Diêu hỏi.

Mọi người đều biết giữa Tư Đồ Diêu và Liễu Tuyết Nghiên có dây dưa, sau
này bọn họ nhất định sẽ trở thành một cặp tình lữ. Đã qua thời gian dài
như vậy rồi, Tư Đồ Diêu hẳn đã dần dần buông xuống, mà Liễu Tuyết Nghiên vẫn luôn si ngốc chờ đợi, dần dần đã khiến hắn rung động.

– Hiện tại, nàng đang cùng Hàn cô nương chăm sóc dược điền, luyện chế đan dược.

Tư Đồ Diêu cười hắc hắc, tu vi của Liễu Tuyết Nghiên ở chốn Bồng Lai tụ
địa này rõ ràng không đủ mạnh, dáng vẻ lại quá xinh đẹp, đi ra đây nói
không chừng sẽ chọc lấy phiền toái, vẫn là ở Trụ sở bí mật tốt hơn.

– Theo thường lệ thì Liễu cô nương dường như không nghe lời huynh như vậy.

Khóe miệng Lăng Lạc Trần giương lên một nụ cười như có như không. Từ lúc tham gia trao đổi với Dược Tông thì tính tình của Liễu Tuyết Nghiên đã
biểu hiện rất nóng nảy.

Nghe vậy, Tư Đồ Diêu càng đắc ý hơn:

– Đây chính là do tài năng cùng sự nhạy bén của ta, ta lấy một viên Như Ý Đan ở chỗ của Bạch Thừa Duẫn, sau đó ta nói với nàng chỉ cần thời gian
này nàng ngoan ngoãn vâng lời thì ta sẽ đem viên Như Ý Đan này cho nàng. Nữ tử luôn không thể nào chống cự lại sự mê hoặc của Như Ý Đan.

Sở Lê Hiên đứng ở một bên không nhịn được mà bật cười, quả thật là như
vậy, Như Ý Đan đối với con gái chính tồn tại khó có thể cự tuyệt. Liễu
cô nương có sự thay đổi như vậy cũng là chuyện bình thường.

Bọn họ cứ như vậy mà đi đến nơi tán tu tụ tập, chuyến đi này, năm người rất được mọi người chú ý.

Hai nam tử đi ở phía trước, một người giống như tiên giáng trần, rõ ràng đi trong phố xá náo nhiệt, nhưng khí tức phát ra từ trên người hắn
phảng phất như đem hắn tách biệt với cõi trần, thánh khiết trong trẻo
nhưng lạnh lùng.

Một người mặt mũi kiên nghị, hắn trầm ổn nội liễm, quanh thân tản ra
phong thái hiên ngang khó tả được, vừa nhìn liền có cảm giác người này
có năng lực cực mạnh.

Mà ba người đi phía sau lại càng làm người khác chú ý, ba người này đều
mặc một bộ hắc y, ngay cả khuôn mặt cũng bị che lại, chỉ lộ một đôi mắt
ra ngoài mà thôi. Khí tức cường đại mơ hồ tản ra đã khiến cho người ta
phải ghé mắt nhìn.

Thực lực mạnh mẽ như vậy lại là hạng người vô danh, nhìn dáng vẻ kia tựa hồ đang bảo vệ cho hai vị nam tử trẻ tuổi phía trước.

Trong nhất thời, mọi người đều sôi nổi suy đoán, thân phận của hai vị
thanh niên này là gì, từ lúc nào mà chốn Bồng Lai tụ địa lại xuất hiện
nhân vật như vậy, nhưng sao lại không hề truyền ra chút tin tức gì?

Nơi tán tu tụ tập cách rất xa chỗ bọn họ, lúc bọn người Lăng Lạc Trần đến đã là chuyện của năm ngày sau.

Khi năm người Lăng Lạc Trần đến gần thì trong mắt của những tán tu ở nơi tán tu tụ tập đều lộ ra vẻ bất thiện. Năm người này vừa nhìn liền biết
không phải là tán tu, nhưng lại xông đến nơi tán tu tụ tập chắc chắc có
mục đích gì đó.

Nhất thời, đông đảo tán tu vốn đang truyện trò cười đùa đều sôi nổi lấy
vũ khí ra, đứng lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn theo hướng năm người bọn
họ đang đi đến.

Nhìn thấy một màn này, Sở Lê Hiên không kinh ngạc chút nào, ngay sau đó
định đứng ra giải thích rõ ràng, nhưng chưa kịp mở miệng thì Lăng Lạc
Trần đã không nóng không lạnh lên tiếng:

– Chúng tôi không có ý xấu, mọi người không cần đề phòng, hôm nay chúng
tôi đến đây là có một số việc muốn trao đổi với mọi người.

Giọng nói bình tĩnh cộng thêm với phong thái lạnh nhạt của Lăng Lạc Trần khiến cho không ít tán tu đang kích động thả lỏng vài phần. Trên người
Lăng Lạc Trần có ma lực khiến cho lòng người ôn hòa lại khó có thể giải
thích bằng lời, song mọi người lại không hề buông vũ khí trong tay
xuống.

Bọn họ có thể cảm nhận được khí tức cường đại của ba tên hắc y nhân kia, một khi ba tên hắc y nhân đó động thủ thì bọn họ chắc chắn sẽ bị đánh
thê thảm. Đây chính là cường giả Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ a!

– Hôm nay, chúng tôi đến đây là muốn chiêu mộ nhân tài. Tuy rằng chúng
tôi không biết các vị vì sao lại trở thành tán tu, nhưng chắc chắn các
vị đều có thời kỳ huy hoàng của mình. Nếu như các vị muốn lần nữa quật
khởi thì hãy gia nhập vào thế lực chúng ta, đây chắc chắn là một cơ hội
khó gặp.

Lăng Lạc Trần trầm tĩnh lạnh nhạt, phản ứng của mọi người không hề tạo nên chút ảnh hưởng đối với hắn.

Giọng của hắn ôn đạm, trên gương mặt tựa như tiên giáng trầm tỏa ánh
sáng rực rỡ, lời này tuy rất giản dị nhưng mọi người lại có thể cảm nhận được hắn cũng không hề có ý thù địch.

Sở Lê Hiên có chút kinh ngạc, lúc trước hắn biết được Lăng Lạc Trần và
Tư Đồ Diêu đều là tu luyện giả ở vương quốc, ngay cả tư cách đi đến Bồng Lai bí cảnh cũng không có. Hắn vốn cho là khi bọn họ đối mặt với tình
huống như vậy sẽ rất là lúng túng, chưa từng ngờ tới bon họ lại có thể
bình tĩnh ứng đối như vậy.

Trong mắt hai tên hắc y nhân khác cũng thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, tuy
rằng tu vi của Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu không cao, nhưng trong lúc xử lý những chuyện này lại vô tình toát ra phong thái khiến cho người khác không dám khinh thường, chắc chắc thân phận của bọn họ phải rất phi
phàm, bằng không khi đối mặt với tình huống như vậy không thể nào bình
tĩnh như không thế được.

Tư Đồ Diêu thì nói thầm vào tai tu luyện giả bên cạnh mấy câu, sau đó
tu luyện giả lập tức đi sang bên cạnh, nơi hắn đi tới, các tán tu đều
nhao nhao lui bước, rõ ràng đối hắn vô cùng kiêng kỵ.

Hắn trầm mặc không nói cầm một cái bàn đi tới đặt bên cạnh Tư Đồ Diêu và Lăng Lạc Trần. Lăng Lạc Trần nhìn Tư Đồ Diêu một cái liền hiểu được ý
của hắn, nói:

– Không bằng chúng ta ngồi xuống bàn bạc một chút, ta chỉ là nói cho các ngươi ý muốn chiêu mộ, cũng không có cưỡng ép các ngươi. Nếu như các
ngươi không muốn thì bây giờ rời đi cũng không có vấn đề gì.

Vừa dứt lời, Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu liền ngồi xuống, ba tên hắc y
nhân thì vẫn đứng sau lưng bọn họ như cũ, hành động như vậy khiến cho
đám tán tu bớt vài phần cảnh giác.

Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi bọn họ nhìn thấy một màn này thì tâm mọi người cũng buông lỏng vài phần, nhưng vẻ mặt thì vẫn tràn đầy nghi
ngờ như cũ.

Có một số tán tu muốn thăm dò lời nói của Lăng Lạc Trần là thật hay giả, liền cất bước đi ra ngoài, không ngờ mãi cho đến khi bọn họ đi ra ngoài cũng không hề có ai ngăn cản, như thế cùng khiến cho bọn họ kinh ngạc
hơn.

Chỉ có một số ít tán tu rời khỏi, mà phần lớn tán tu lại không có rời
đi. Bọn họ vừa liếc mắt liền biết mấy người này có thân phận bất phàm,
bọn họ thân là tán tu không hề có bối cảnh, phiêu bạt khắp nơi, những
năm gần đây không biết bị bao nhiêu người bắt nạt, nếu như thật sự có
thế lực bằng lòng chiêu mộ bọn họ thì đây tuyệt đối là chuyện mà bọn họ
tha thiết mơ ướt.

Nhưng khi một màn này chân chính xảy ra thì bọn họ lại cảm thấy quá khó
tin, chỉ cảm thấy đây là giả. Dù sao thì tán tu chính là tu luyện giả bị môn phái trục xuất, những thế lực trước nay căn bản luôn xem thường bọn họ.

Bọn họ vừa nhìn liền biết năm người trước mắt có thân phận bất phàm, tuy rằng nghi ngờ truyện này nhưng trong lòng bọn họ cũng ôm tâm tư chờ
mong, nói không chừng thật sự có khả năng này.

Nhìn thấy phần lớn tán tu đều tiếp tục ở lại chỗ này thì nụ cười nơi
khóe miệng của Lăng Lạc Trần dần dần mở rộng, hắn liếc mắt với Tư Đồ
Diêu một cái, hai người là huynh đệ nhiều năm nên rất ăn ý, Tư Đồ Diêu
lập tức hiểu ra.

– Nếu như tất cả mọi người đã không có rời khỏi thì chắc là nguyện ý nghe chúng tôi nói tình huống cụ thể một chút.

Tư Đồ Diêu chậm rãi nói.

Mặc dù địa vị của Lăng Lạc Trần ở Thần Quyết Cung khó có thể rung
chuyển, nhưng hắn là một người yêu thích sự yên tĩnh, ngày thường cũng
không có nói nhiều, so sánh với Tư Đồ Diêu, hắn lại càng nói ít hơn một
chút.

Tán tu trầm mặt không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ.

– Thế lực của chúng ta hiện tại vẫn chưa nổi danh ở Bồng Lai tụ địa,
trước mắt phải chiêu mộ tu luyện giả, sau đó mới có thể chân chính xuất
thế.

Tư Đồ Diêu đem tình huống nói ra, hiện tại không ai biết được Trụ sở bí mật.

Lời của Tư Đồ Diêu vừa vang lên, không ít tán tu đều thở dài, trên mặt
lộ ra vẻ tự giễu. Bọn họ trông chờ cái gì chứ? Thế lực cường đại chân
chính làm sao có thể chiêu mộ tán tu được chứ, xem ra thế lực này chẳng
qua chỉ là một đám người ô hợp, căn bản không hề có chút ảnh hưởng.

Tư Đồ Diêu đem biến hóa trên mặt mọi người thu hết vào đáy mắt, nhưng lại ung dung thản nhiên nói tiếp:

– Tán tu cũng không hề gì, thực lực không đồng đều cũng không sao, chỉ
cần đồng ý gia nhập thế lực của chúng tôi thì sau này thực lực của các
ngươi sẽ giống như ba vị tu luyện giả sau lưng ta. Bọn họ chẳng qua chỉ
gia nhập thế lực chúng ta hơn một năm, trước đây bọn họ đều là đệ tử môn phái, nhưng khi tu luyện tại thế lực của chúng ta lại tiến bộ nhanh hơn ở môn phái.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng có rất
nhiều người cười nhạo. Đùa gì thế, thực lực của bọn họ cũng có thể đạt
đến Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ? Đó là chuyện mà dù có tưởng tượng bọn họ
cũng dám nghĩ đến! Người trước mắt căn bản là nói khoác lác thôi.

Tuy rằng thực lưc của những người sau lưng bọn họ bất phàm, nhưng chuyện bọn họ từ bỏ môn phái đi theo một thế lực không danh tiếng? Đùa gì thế?

Nhưng màn tiếp theo lại càng khiến mọi người trợn to mắt hơn, bởi vì ba tên hắc y nhân bỏ khăn che mặt, lộ ra hình dáng thật sự.

Trong ba người này có hai người bọn họ không biết, thế nhưng bọn họ lại
biết Sở Lê Hiên! Thân là đội trưởng của Huyết Khấp Minh, thực lực của
hắn vô cùng mạnh mẽ, rất có danh tiếng trong những tu luyện giả cùng thế hệ, không ít người ở nơi này đều đã gặp qua hắn.

Trước đây bọn họ cho rằng Sở Lê Hiên đã chết ở Huyết Sắc Địa Ngục, chưa
từng nghĩ sẽ gặp được Sở Lê Hiên ở nơi này! Bọn họ đều biết thực lực của Sở Lê Hiên trước kia, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm làm sao có thể từ Hóa Thân Cảnh sơ kỳ tăng lên tới Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ?

– Ta là Sở Lê Hiên, hơn một năm trước đã gia nhập vào thế lực này, nơi
ấy có nguồn tài nguyên tu luyện vượt xa môn phái. Đây là cơ hội để mọi
người cải biến vận mệnh của mình, cũng không phải là chúng tôi thu nhận
tất cả tán tu, chắc chắn phải lựa chọn ra.

Sở Lê Hiên nói.

Sau khi nghe được phải tuyển chọn thì mọi người lần nữa tin thêm mấy
phần. Nếu như tất cả bọn họ đều có thể gia nhập thì chắc chắn là giả,
nếu như phải tuyển chọn thì nói không chừng là sự thật.

Thấy mọi người cơ bản đều động tâm, Tư Đồ Diêu nói tiếp:

– Mọi người đều biết trong hội đấu giá ở Tuyệt Tình Cốc lần này có xuất hiện một viên Bồ Đề Đan chứ?

Hai mắt mọi người bỗng chốc sáng ngời, vật đấu giá tốt nhất trong hội
đấu giá ở Tuyệt Tình Cốc lần này chính là Bồ Đề Đan, bọn họ há lại không biết chứ? Đan dược thần kỳ như vậy đã sớm lan truyền khắp Bồng Lai tụ
địa. Nhưng mà đám người này sao lại đột nhiên nhắc đến Bồ Đề Đan chứ?

– Bồ Đề Đan đó có nguồn gốc từ trong tay chúng ta. Phàm là tu luyện giả
gia nhập thế lực chúng ta đều có thể nhận được Bồ Đề Đan.

Từ Đồ Diêu mỉm cười quăng xuống một viên đạn nặng ký.

Viên đạn nặng ký này nổ tung ầm ầm trong lòng mọi người, vẻ mặt mọi
người đều đờ đẫn, khuôn mặt không thể tin tưởng nổi. Không ít người đều
thăm dò đan dược thần kỳ như vậy xuất phát từ tay người nào, nhưng người luyện chế ra nó cực kỳ bí mật, căn bản không ai có thể biết được.

– Các ngươi nói đan dược đó là do các ngươi luyện chế? Chúng tôi cũng có thể sẽ không tin tưởng.

Trong đám tán tu, một gã có thực lực tương đối mạnh – Thượng Quan Hạo lên tiếng.

Khóe miệng Lăng Lạc Trần giương lên một nụ cười, tựa hồ như đã sớm đoán
ra mọi người sẽ hỏi như vậy, hắn lập tức lấy bình sứ ném cho Thượng Quan Hạo, nói:

– Bên trong này là một viên Bồ Đề Đan, tối nay ngươi hãy thử xem có công hiệu hay không, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại.

Lăng Lạc Trần vừa dứt lời thì Tư Đồ Diêu cùng với Lăng Lạc Trần đồng
thời xoay người lại, bước đi ra ngoài dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của
mọi người.

Thượng Quan Hạo đang nhìn bình sứ trắng trong tay mình, trong mắt tràn
đầy vẻ khó tin. Hắn cũng không hề có hiểu biết về đan dược, thế nhưng
đan dược này lại tỏa ra mùi thuốc có thể khiến cho tu vi của hắn tăng
lên một chút, điều này khiến cho hắn rất khiếp sợ.

Tuy rằng chẳng biết lý do vì sao mấy người này lại tới, ngay cả thân
phận của bọn họ đến tột cùng là gì mà hắn cũng không biết, nhưng hắn lại cảm thấy những viên đan dược này không phải là giả.

Bởi vì thực lực của Thượng Quan Hạo rất là cường hãn, vả lại thái độ làm người của hắn cũng không tệ, cho nên ở nơi tán tu tập này rất được mọi
người hoan nghênh. Tuy rằng có không ít người hâm mộ, nhưng không có ai
ghen tị.

– Thượng Quan huynh đệ, ta thấy bọn họ sẽ không lấy đan dược giả để lừa
gạt người, không bằng ngươi ăn vào thử xem, để cho chúng ta có thể xác
định được đây có phải là đồ thật hay không.

Một người đề nghị.

– Đúng vậy, thân phận của bọn họ không tầm thường, không thể nào ra chuyện vô vị này. Thượng Quan đại ca, huynh thử xem đi.

Người này nối tiếp người kia lên tiếng, nếu như Bồ Đề Đan này là thật, vậy thì đối với hắn chính là một kỳ ngộ khó cầu.

Nghe lời của mọi người, Thượng Quan Hạo nặng nề gật đầu:

– Được!

Cho dù có mạo hiểm thì hắn cũng chấp nhận.

Thượng Quan Hạo tìm một chỗ đất trống tiến hành tu luyện, một số tán tu
to khỏe thì ở bên cạnh bảo vệ, nếu như đan dược là giả, nửa đường xuất
hiện bất trắc gì đó thì bọn họ có thể tìm biện pháp ngay.

Sau khi mấy người Tư Đồ Diêu đi ra khỏi nơi tán tu tụ tập thì liền tìm đến một khách sạn lân cận để ở:

– Chiêu mộ tán tu mà còn phải xuất ra Bồ Đề Đan, cái giá này cũng không hề nhỏ.

Tư Đồ Diêu tấm tắc cảm khái, loại đan dược này, bất kể là kẻ nào cũng đều thèm muốn.

Lăng Lạc Trần mỉm cười:

– Không làm như vậy thì không thể nào thu được hiệu quả tốt. Nếu như cửa hàng đã khai trương rồi thì những thứ đó cũng không cần phiền toái như
vậy.

Chỉ tiếc là Chỉ Ly bọn họ không biết khi nào trở về.

– Ngày mai bọn chúng sẽ hoàn toàn đổi ý, sau đó chúng ta có thể thành
lập một điểm chiêu mộ. Một khi tin tức này truyền đi, chắc chắn sẽ có
nhiều tán tu nườm nượp chạy đến nơi này.

Tư Đồ Diêu chậm rãi nói.

Trên thực tế, thế lực của Chỉ Ly như vậy căn bản không cần lo lắng vấn
đề số lượng tu luyện giả, chỉ là bọn hắn đối mặt với áp lực phải nhanh
chóng hoàn thành tất cả, thời gian chính là thứ quý báu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.