Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 87 Gặp Lại Chu Chỉ Nhược – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Xuyên Không Ỷ Thiên - Chương 87 Gặp Lại Chu Chỉ Nhược

Chỉ thấy cô nương khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất thần, trơn bóng như ngọc, trong suốt như nước, ôn nhu mảnh mai, thấp giọng nói:

– Sư huynh, muội bị thương.

Sắc mặt trắng bệch, biểu hiện đau đớn, này không phải Chu Chỉ Nhược thì còn có thể là ai?

Thư sinh kia cúi người xuống, hòa nhã nói:

– Nơi nào bị tổn thương, để huynh xem một chút.

Trong ánh mắt của y tràn đầy ẩn tình, Trương Siêu Quần cả người hầu như muốn bốc hỏa, lớn tiếng quát:

– Tránh ra! Thê tử của không ai có có thể nhìn được!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều sững sờ.

Hiện trường bầu không khí cực kỳ quái dị, chúng nữ phái Nga Mi thấy cô nương kia thanh lệ như tiên tử, sắc đẹp thánh khiết, nhìn thấy liền có cảm tình, thân thể yêu kiều thướt tha, da thịt trắng nõn như trong suốt băng tuyết, đôi mắt tựa như ánh sao lấp loé óng ánh, ai nấy đều không khỏi tự ti mặc cảm.

Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng bừng tỉnh, thầm nghĩ:

“Thảo nào hôm qua hắn không chịu muốn mình dẫn mối, thì ra cô nương xinh đẹp này là thê tử của hắn”, trong lòng sư thái không khỏi có chút thất vọng.

Ở phía sau Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân càng là biểu hiện quái lạ, Kỷ Hiểu Phù từ lâu tâm như nước đọng, trong lòng không khỏi thoáng qua một luồng cảm giác ghen tuông, nhưng thấy cô nương kia khuôn mặt đẹp, chính nàng mặc dù là khi còn trẻ tuổi, cũng phải kém hơn mấy phần, trong lòng đủ loại cảm giác quanh quẩn, nhẹ nhàng thở dài, nàng tự cảm thán cho mình.

Đinh Mẫn Quân cũng thở dài, hai nàng cùng nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều nhìn mấy phần phiền muộn.

Thư sinh kia sắc mặt đỏ bừng, vừa giận vừa sợ nhìn Trương Siêu Quần, biểu lộ rõ vẻ địch ý.

Chu Chỉ Nhược ngồi quỳ chân trên đất, nãy giờ bị người chặn lại tầm mắt, cho nên không nhìn thấy Trương Siêu Quần, nhưng lúc này nghe giọng nói này, không thể nào là quen thuộc hơn được, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, nửa mừng nửa lo, nũng nịu kêu lên:

– Là Siêu Quần ca ca sao? Có phải là Siêu Quần ca ca?

Trương Siêu Quần tách mọi người bước tới, hắn liếc qua thư sinh kia một chút, rồi đi tới trước mặt Chu Chỉ Nhược, mỉm cười nói:

– Không phải là ta thì còn là ai? Chỉ Nhược, muội bị thương ra sao rồi?

Chu Chỉ Nhược đột ngột thấy hắn xuất hiện, mừng đến phát khóc, trong giây lát đó lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt, nàng dang ra cánh tay, đưa lên, run rẩy kêu:

– Siêu Quần ca ca…

Trương Siêu Quần tình trùng mỹ nhân, cũng vô cùng cảm động, vội vàng nhanh tiến lên, đem Chu Chỉ Nhược thân thể mềm mại như không xương kia ôm vào trong ngực, khiến cho Trương Siêu Quần nhất thời cảm giác “Thật là sảng khoái”…..

– Siêu Quần ca ca…ca ca sao không trở về Võ Đang sơn thăm muội?

Chu Chỉ Nhược mềm giọng nũng nịu, Trương Siêu Quần cả người sung sướng, linh hồn không biết giờ đang ở nơi nào.

– Ta sao lại không muốn về thăm muội? Mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ đến muốn điên rồi, thế nhưng… ta còn phải dẫn Vô Kỵ đi chữa bệnh…

Trương Siêu Quần đột nhiên ngậm miệng ngay lại, đến lúc này, hắn mới nhớ tới, chính mình mới đi đến Quang Minh đỉnh để đón Trương Vô Kỵ, mà hiện tại, mình đang cùng người của lục đại phái đồng hành, muốn đi tiêu diệt Minh Giáo! Ông trời ạ, tại sao ta đem chuyện này quên mất đi rồi!

Trương Siêu Quần cả người toát mồ hôi lạnh, nếu người của Minh Giáo biết, chẳng phải là sẽ nắm Trương Vô Kỵ làm con tin? Nếu cho là bọn họ không làm như thế, thì cũng bị người của phái Võ Đang biết mình để cho Trương Vô Kỵ đi tới Quang Minh đỉnh trước đó, tám – chín phần cái tên Trương bát hiệp này liền sẽ không có ai ngó tới nữa, Trương Tam Phong hơn một trăm tuổi còn không chừng, tức giận đến thổ huyết, không… không.. thể để cho bọn họ biết được, cho nênTrương Siêu Quần vội vàng đánh trống lãng:

– Muội nơi nào bị thương, để ta xem một chút.

Chu Chỉ Nhược nhìn lên chung quanh, mặt ửng hồng, e thẹn nói :

– Siêu quần ca ca..nơi này… nơi này… làm sao vậy xem được?

Trương Siêu Quần cười khà khà, nói:

– Vậy đơn giản, chúng ta tìm một chỗ không người, từ từ xem.

Chu Chỉ Nhược càng xấu hổ, khẽ sẳng giọng:

– Ca ca còn nói! Muội sau này không thèm nhìn mặt ca ca!

Trương Siêu Quần mỉm cười, đưa tay bắt mạch cho nàng, quả nhiên là bị nội thương, hắn đau lòng, cau mày nói:

– Muội ngồi im chớ lộn xộn, để ta chữa thương cho muội.

Một luồng nội lực thuần khiết chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, Chu Chỉ Nhược liền cảm giác được kỳ kinh bát mạch cùng bên trong đan điền ấm áp, không nói ra được sự thoải mái, trong lòng nàng kinh ngạc cực điểm, không biết trong thời gian ngắn ngủi 4 năm qua hắn làm gì mà bên trong võ công tiến nhanh như vậy, chốc lát sau, Trương Siêu Quần buông tay ra, nói:

– Có tốt hơn chút nào không?

Chu Chỉ Nhược âm thầm điều tức, vui vẻ nói:

– Quả nhiên được rồi, Siêu Quần ca ca, nội lực của ca ca thật mạnh.

Trương Siêu Quần nói:

– Đó là đương nhiên, phu quân của muội thì phải anh minh thần võ chứ.

Chu Chỉ Nhược trên mặt đỏ một mảnh, xùy xùy nói:

– Ca ca cứ kêu loạn, muội… muội vẫn còn chưa có gả cho ca ca đấy!

“Khục..khục…”

Rốt cục có người không chịu nổi bọn họ hai người cứ thân mật không coi ai ra gì…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.