Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 70 Lì Xì ???!!! – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Xuyên Không Ỷ Thiên - Chương 70 Lì Xì ???!!!

Trong lòng ngẩn ngơ, Trương Siêu Quần âm thầm than thở, Chu Trường Linh lão già này, thực sự là diễm phúc không cạn a! Dời đi tầm mắt, hắn nhìn hướng về Chu Trường Linh đứng bên cạnh mỹ phụ, một bộ uyên bác chi sĩ nhanh nhẹn phong độ, râu dài nhưng mỏng lưa thưa, một bộ trang phục thư sinh, có mấy phần mùi vị tuấn dật tiêu sái, dung mạo cao chất, muốn có tìm điểm xấu cũng khó.

– Ha ha ha…

Chu Trường Linh chưa nói trước tiên đã cười, bước tới hai bước, chắp tay nói:

– Trương công tử, chúng ta chờ ngươi đã lâu, mau mời vào trong.

Làm như rất là quen thuộc, Chu Trường Linh kéo tay Trương Siêu Quần tiến vào, thần thái kia, giọng nói kia, đâu có giồng như là lần thứ nhất gặp mặt, rõ ràng như là nghênh tiếp hiền tế.

– Chu trang chủ, vãn bối quấy rầy, thực sự là không tiện a! Mấy ngày nay ở quý trang dưỡng thương, nhờ có người của Chu trang chủ dốc lòng chăm sóc.

Chu Trường Linh mỉm cười nói:

– Trương công tử đừng nói như vậy, Chu mỗ mới đầu không biết Trương công tử là đệ tử phái Võ Đương, thực sự là thất lễ với quý khách, buổi sáng hôm nay mới biết, vì vậy có chuẩn bị một ít rượu nhạt, để tẩy trần cho Trương công tử, mong rằng Trương công tử không được ghét đừng phiền lòng tệ trang đón tiếp đơn sơ.

Trương Siêu Quần cười nói:

– Không dám… không dám, nguyên là vãn bối quấy rầy, trong lòng rất là bất an!

Chu Trường Linh đón Trương Siêu Quần đi trước, hai mẹ con Chu Cửu Chân ở phía sau nhỏ giọng xì xào bàn tán nói liên tục.

Khi ngồi vào bàn, Chu Trường Linh muốn cho Trương Siêu Quần ngồi ghế thủ tọa, nhưng hắn chối từ một phen, bất quá hai mẹ con Chu Cửu Chân không cùng chung nhập tiệc, Trương Siêu Quần có chút mất tập trung, đã vậy rót rượu hầu hạ, cũng không phải Tiểu Yến, Tiểu Phượng, làm hắn hơi thất vọng, khách sáo vòng vo một hồi, Chu Trường Linh lúc này mới hỏi:

– Trương công tử là đệ tử của pháo Võ Đang, Chu mỗ có một chuyện này muốn hỏi thăm.

Trương Siêu Quần nói:

– Chu bá bá cứ nói, vãn bối biết gì đều nói hết không dám giấu diếm.

Chu Trường Linh nói:

– Trương công tử từ Võ Đang sơn đến, Chu mỗ muốn hỏi thăm ngươi một người.

Trương Siêu Quần gật đầu, thầm nghĩ:

“Đã tới vấn để mấu chốt của lão rồi, mười phần là hỏi Trương Thúy Sơn, sau đó là giả vờ không biết Trương Thúy Sơn đã chết rồi…”

Quả nhiên, Chu Trường Linh hỏi:

– Võ Đang Trương ngũ hiệp hiện tại vẫn khỏe chứ? Chu mỗ trước kia cùng với Trương ngũ hiệp từng có giao tình, mười mấy năm trước, Chu mỗ một nhà gặp hiểm nguy, may nhờ Trương ngũ hiệp xuất thủ cứu giúp, bảo toàn tính mạng, chỉ vì vị trí nơi ở quá hẻo lánh xa xôi, cho nên không biết Trương ngũ hiệp giờ đã như thế nào rồi?

Trương Siêu Quần giả vờ bi thương, nói:

– Chu bá bá, người mà Chu bá bá nhắc đến Trương ngũ hiệp, chính là phụ thân của vãn bối… hu hu…!

Trương Siêu Quần gào khan vài tiếng, nhưng một nữa giọt nước mắt cũng nặng không ra:

– Cách đây 4 năm, phụ thân cùng với mẫu thân vãn bối đồng lượt bị người ép đến mức tự sát chết hết rồi!

Chu Trường Linh thân thể chấn động, đứng lên, nói:

– Uí..sự việc xảy ra như thế nào?

Trương Siêu Quần giả vờ khóc thút thít nghẹn ngào, đem sự tình của Trương Thúy Sơn kể lại, Chu Trường Linh lệ rơi đầy mặt, nện ngực gào khóc thật bi thương.

Trương Siêu Quần lấy tay che mặt, cũng giả làm khóc nức nở, nhưng trong lòng tự nhủ:

“Con bà nó, Chu Trường Linh này diễn xuất thực là không tồi, muốn khóc liền khóc, lão già này nếu là phóng tới thời hiện đại, tuyệt đối sẽ là diễn viên đệ nhất lưu….”

Khóc một trận, Chu Trường Linh mới ngừng lại, cắn răng nghiến lợi nói:

– Chu mỗ vì ở nơi hẻo lánh, phát sinh ra đại sự kiện như thế, mà vẫn không biết, phái Thiếu lâm, Không Động phái, phái Nga Mi, Côn Luân phái, Hải Sa bang, Cụ Kinh bang, Thần Quyền môn, chính là những người này đã hại vợ chồng ân công! Trương công tử yên tâm, ta Chu Trường Linh nhất định sau này sẽ phải báo thù cho hiền điệt, quần hùng đều là cao thủ số một số hai trong chốn võ lâm, thực chất Chu mỗ chỉ chạm trán một người trong bọn họ cũng không trêu chọc nổi, nhưng ân công đối với chúng ta ơn trọng như núi, tính mạng toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều là do ân công cứu, hừ hừ… mối thù này, ta nhất định tìm cách giúp hiền điệt báo!

– Chu bá bá cao cả hiệp nghĩa, vãn bối vô cùng mang ơn, bất quá, chuyện này vãn bối hiện giờ không muốn lộ ra bên ngoài, vì lo ngại đối đầu quá nhiều cao thủ, vạn nhất không cẩn thận tiết lộ phong thanh tin tức đi ra ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Chu Trường Linh gật đầu nói:

– Hiền điệt nói rất có lý, được… việc này chúng ta hãy bàn bạc kỹ càng, nếu như hiền điệt đã tới Hồng Mai Sơn Trang, thì nhất định phải ở lại nơi này của ta, hiền điệt muốn ở bao lâu thì cứ ở, cứ xem nơi này như nhà của mình, chờ thêm một thời gian, ta sẽ cùng với mấy huynh đệ thương nghị về việc này, hiền điệt thấy thế nào?

Trương Siêu Quần cảm kích nói:

– Chu bá bá, nếu nói như vậy, thì vãn bối cứ tạm thời ở lại nơi này….

Loáng qua đã mấy ngày trôi qua, Trương Siêu Quần phiền muốn chết, không chỉ là chẳng thấy có gặp Chu Cửu Chân, ngay cả Tiểu Phượng, Tiểu Tây cũng không gặp người, mỗi ngày đều phải bồi tiếp lão Chu Trường Linh này.

Hồng Mai Sơn Trang chiếm diện tích cực lớn, nhìn thấy sơn trang đất rộng như vậy là hắn cũng không muốn đi đâu, nếu như muốn đi hết một vòng, chỉ sợ cũng phải tới hơn nữa canh giờ, giả sơn, tiểu kiều, uốn lượn khúc chiết hành lang, khắp nơi đều là chạm khắc trên những cây cột, san sát nối tiếp nhau, hiển lộ hết vẻ tráng lệ, Trương Siêu Quần than thở:

“Cũng không biết mình đến đây rồi, Chu Trường Linh có thể đem Hồng Mai Sơn Trang này thiêu hủy cháy rụi hết đây?…”

Ngày hôm đó, vào đêm 30 tết, Hồng Mai Sơn Trang cực kỳ vui nhộn, hơn 100 tên người hầu bận bịu, cạo tường quét lại vôi, giết lợn làm dê, phi thường náo nhiệt.

Sáng sớm, Trương Siêu Quần bị tiếng pháo đùng đoàng đánh thức, trước cửa phòng thỉnh thoảng có người bước nhanh ngang qua, hắn biết ngày hôm nay là mùng một tết, chỉ có điều khi thức tỉnh rồi, lại không muốn rời khỏi giường.

Mấy ngày nay, Trương Siêu Quần thực tại hưởng thụ sinh hoạt rất là xa hoa, Chu Trường Linh phái cho Trương Siêu Quần hai nha hoàn sai khiến, hầu hạ mỗi ngày, quần áo đến thì đưa đến tận tay, cơm há mồm đưa đến, chỉ có lúc đi tiểu là không có người giúp hắn cỡi quần, chỉ là Chu Trường Linh cho hắn hai nha hoàn, không thật sự vừa mắt, chẳng làm cho hắn nổi hứng được, trên thực tế, hai nha hoàn này cũng không phải là khó nhìn, ngược lại là còn có mấy phần xinh đẹp, nhưng Trương Siêu Quần đã gặp Tiểu Yến, Tiểu Phượng thanh xuân xinh đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc, đến giờ cũng chưa có cơ hội gặp lại để thực hành kế hoạch đẩy ngã.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trương Siêu Quần đoán rằng là hai nha hoàn bưng tới nước rửa mặt cho mình, rồi sẽ hầu hạ mình thay y phục rời khỏi giường, không khỏi thấy chán nản, lúc này mới vừa sáng, sao lại đến đây sớm đến, lẽ nào bọn họ lại không vào gặp Chu Trường Linh kia để thảo tiền lì xì? Hắn liền quay mặt hướng bên trong tường, dự định tiếp tục giả bộ ngủ.

Nghe được tiếng bước chân, hình như chỉ là 1 người? Trương Siêu Quần thấy hơi cảm kỳ lạ, lại nghe được trên bàn một tiếng vang nhỏ, giống như là để chậu rửa mặt lên, sau đo người kia rón rén đi tới, ngồi ở bên mép giường.

Trương Siêu Quần thầm nghĩ:

“Làm cái gì vậy? Thật là không có quy củ, ặc.. cũng đừng nói là muốn ta bá vương ngạnh giương cung à! Giống là nha hoàn Tiểu Hồng, nha đầu kia luôn nhìn lén bổn công tử, không có chuyện gì làm thì cứ nhìn mình đờ ra… nguy rồi, mùa xuân lại đến….”

Quả nhiên, người kia không những ngồi trên giường, mà tự mình nằm xuống, Trương Siêu Quần líu cả lưỡi, người cổ xưa vậy mà rất cỡi mở nha? Như vậy mà cũng được sao? Người kia lại đưa tay ra choàng qua đem mình nhẹ nhàng ôm, ông trời ơi… không phải chứ? Tiểu Hồng a Tiểu Hồng, ngươi tốt xấu trước tiên cũng phải gửi cho ta mấy tấm thư tình, biểu thị đưa mấy cành hồng chứ ngươi cứ trực tiếp như thế này, làm ta sợ sệt a! Ta không phải là người tùy tiện. …

Trương Siêu Quần trong lòng đập bịch bịch, chẳng lẽ ta đói bụng thì ăn quàng, đẩy ngã Tiểu Hồng luôn? Đột nhiên lại nghĩ, nếu như thật là đẩy ngã nàng, rồi bị Chu Cửu Chân cùng Tiểu Yến, Tiểu Phượng biết, chẳng phải lại vô cùng gay go? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nhảy một cái, vội vàng ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh, nói:

– Cô nương xin tự trọng, ta không phải là người tùy tiện! Ạch… ta .. ta …Ồ! Tiểu Phượng, sao lại là ngươi?

Trương Siêu Quần vừa mừng vừa lo, Tiểu Phượng phấn diện xấu hổ, sẵng giọng:

– Công tử cho rằng là ai vậy?

Trương Siêu Quần đem nàng ôm vào trong ngực, nói:

– Ta tưởng rằng là bị một nữ trộm hái hoa đạo tặc nào đó không thương hương tiếc ngọc đây! Khà khà…không nghĩ tới là ngươi.

Tiểu Phượng gắt giọng:

– Tiểu nữ giống như là nữ trộm hái hoa đạo tặc à? Phì…mà làm gì có nữ trộm hái hoa, cũng chưa từng nghe nói qua….

Trương Siêu Quần cười hì hì, đưa nàng đặt ở dưới thân, một cái tay thuận thế liền mò lên bộ ngực nàng, Tiểu Phượng kiều ngâm lên, trên mặt liền hồng thấu, thật giống như trái cây chín rục, đang muốn kháng nghị, Trương Siêu Quần đã là đem miệng dính vào, ngăn chặn đôi môi nàng, cái lưỡi nhỏ phi thường nhuyễn, mềm nhũn, mùi thơm hợp lòng người, cái kia ngon ngọt nước bọt phảng phất cam quỳnh, bàn tay xoa bóp bầu vú cũng là co dãn xúc cảm rất tốt, khiến hắn muốn xé ra cái yếm của nàng, đem một đôi tiểu quả đào kia nắm chặt ở trong tay, tinh tế thưởng thức một phen, sau vài lần dằn vặt, Tiểu Phượng hô hấp càng ngày càng nặng, hai cánh tay không nhịn được đem Trương Siêu Quần ôm, trong lỗ mũi nhẹ nhàng thở mạnh phát sinh rung động tâm hồn, một cặp chân dài bị Trương Siêu Quần tách ra, nếu không bị đai lưng ngăn trở, thì bàn tay Trương Siêu Quần đã trực tiếp thọc vào bên trong cái âm hộ hợp nhất.

Một lúc … Tiểu Phượng đã động tình lên, trên mặt như ánh bình minh hỏa diễm bốc lên.

– A… đừng…

Tiểu Phượng như là nhớ tới cái gì đến, dùng sức đẩy ra bàn tay ma trảo của hắn đã đưa đến bụng dưới của nàng, cỡi cái đai lưng ra ở bên dưới, vừa lúc đầu ngón tay của hắn đã chạm vào bộ lông mu âm hộ, thì nàng đỏ mặt nói tiếp:

– Công tử, tiểu nữ đến đây để đưa cho công tử tiền lì xì…

Trương Siêu Quần chưa hết thòm thèm ngồi dậy, theo hướng bàn tay nàng chỉ trên bàn nhìn lại, thì thấy cái khay, bên trong thả đầy bao lì xì.

Trương Siêu Quần ngạc nhiên nói:

– Tiểu Phượng, sao ngươi lại đưa cho ta tiền lì xì như thế nhiều? Nơi này phong tục thật là kỳ quái a, không phải là do ta đưa cho ngươi tiền lì xì mà lại là ngược lại?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.