Phái Côn Luân không hổ là đệ nhất đại phái ở Tây Vực, thực lực hùng mạnh, hắc bạch hai đạo đều nể nang, chuyện của Tiểu Ngư Tiểu Nhạn đã không thành vấn đề, lão bản Di Hồng Viện sau khi đưa đi hai kỹ nữ cùng chưởng môn phái Côn Luân kéo lên thêm quan hệ, vui mừng hết mức, mặc dù Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tại Di Hồng Viện là đứng đầu bảng hồng linh, nhưng trong giai đoạn này, hai tỉnh An Huy, Hà Nam đang gặp thiên tai, không biết có bao nhiêu gia đình cùng đường mạt lộ, mang bán nữ tữ, tài nguyên phong phú cực kì, cho nên cũng đầu cần quan tâm lắm đến đôi tỷ muội này.
Câu chuyện kết thúc bình an vô sự, nhưng Đinh Mẫn Quân cũng vì chuyện này, bởi vậy không chào mà đi, chẳng biết tung tích nơi đâu, Trương Siêu Quần liên tiếp mấy ngày nay tâm tình cực xấu vì lo lắng cho Đinh Mẫn Quân, cũng không đi đâu cả, chỉ nằm ở lì ở phòng khách ngủ vùi, ngay cả được một đôi tỷ muội mới cũng không để ý tới, rốt cuộc lại làm cho chưởng môn Hà Thái Xung lo sốt vó.
Ngày ấy Hà Thái Xung được Trương Siêu Quần truyền thụ phương pháp, xác thực là để món đồ kia thô lớn hơn không ít, hắn một lòng muốn giương ra hùng phong, cuối cùng cũng đền bù được sự mong muốn, hàng đêm giao hoan, làm cho mấy tiểu thiếp vừa sướng vừa sợ, không nghĩ tới ông ta đã lớn tuổi rồi, mà về phương diện kia chồng chất đủ trò chơi, nội việc cái đó cũng biến thành lớn hơn, các nàng đều cho rằng Hà Thái Xung ăn được linh dược gì đó…
Hà Thái Xung cũng là trong lòng đối với Trương Siêu Quần trong lòng mang cảm kích, nhưng thời gian về sau, so với dĩ vãng ngày trước cùng không tốt hơn bao nhiêu, không khỏi cảm thấy ngọc có tì vết, Hà Thái Xung lòng ngứa ngáy gian nan, nhưng vì mấy ngày nay Trương Siêu Quần tâm tình không tốt, không tiện quấy rầy để hỏi, cũng chỉ là đành cố nén.
Đến ngày thứ mười, ái đồ Chiêm Xuân hào hứng chạy tới nói:
– Ngũ Cô sức khỏe tốt rồi, trên mặt không còn sưng nữa.
Đang dạy đệ tử luyện kiếm, Hà Thái Xung vui mừng khôn xiết, đem các đệ tử giao cho đại đệ tử, rồi chạy vội đi thăm Ngũ Cô.
Đến trong phòng Ngũ Cô, quả nhiên Ngũ Cô đã bước xuống giường, một phen cùng mười ngày điều trị, nàng tươi cười rạng rỡ, xinh đẹp giống như ngày trước, Hà Thái Xung quá hưng phấn, không để ý đến còn vài người nữ đệ tử còn ở đây, ôm lấy Ngũ Cô, hôn lên trên miệng, phong tao náo loạn làm cho mấy nữ đệ tử còn trẻ chưa lấy chồng mặt đỏ bừng lên.
Ngũ Cô sẵng giọng:
– Phu quân làm sư phụ, sao lại không đứng đắn?
Hà Thái Xung trong lúc vui mừng, hướng về mấy nữ đệ tử nói:
– Các ngươi đi ra ngoài, ta và sư mẫu trò chuyện, nhớ dặn dò nhà bếp, ngày hôm nay đại tiệc, các đệ tử đều có phần, đặc biệt ta muốn làm một bàn tốt nhất, để cũng khoản đãi mấy vị khách quý kia!
Các nữ đệ tử hân hoan vui đi ra, Hà Thái Xung liền đóng cửa phòng, nắm lấy cánh tay thon dài của Ngũ Cô, nói:
– Aí thiếp của ta, những ngày vừa qua ngươi sinh bệnh, ta đau lòng biết bao nhiêu, giờ thì đã tốt rồi, ha ha…
Ngũ Cô cười nói:
– Tiện thiếp muốn cảm tạ Trương tiểu huynh đệ thần y kia, không nghĩ tới hắn còn nhỏ tuổi, nhưng y thuật cao minh như thế.
Hà Thái Xung nói:
– Trương tiểu huynh đệ đương nhiên là cảm tạ, nhưng còn có một Trương huynh đệ cũng phải cảm tạ…
Ngũ Cô ngạc nhiên nói:
– Còn có một vị Trương huynh đệ nữa sao? Tiện thiếp sao lại không biết?
Hà Thái Xung cười nói:
– Kỳ thực Trương huynh đệ kia mới đúng là chân nhân bất lộ tướng, hắn là người đầu tiên phát hiện triệu chứng bệnh của ái thê đấy, Trương tiểu huynh đệ kia cũng là lời hắn dặn dò mà làm…
Tức thì đem tình hình ngày ấy kể lại một lần, đặc biệt là thêm mắm dặm muối khuếch đại cho Trương Siêu Quần một hồi.
Ngũ Cô nói:
– Vậy là Trương huynh đệ này y thuật thật là cao minh.
Hà Thái Xung rất tán thành, gật đầu liên tục, lại nói:
– Trương huynh đệ không chỉ là y thuật cao thâm khó lường, mà còn là đệ tử của phái Võ Đang.
Ngũ Cô thay đổi sắc mặt, nói:
– Trong chốn võ lâm, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi ba phái thanh danh cường thịnh, hắn là đệ tử của Võ Đang, không trách cao thâm như vậy.
Lúc đó, phái Côn Luân ở Tây Vực cách xa Trung Nguyên, cho nên lời nói của Ngũ Cô như vậy, Hà Thái Xung không để ý lắm, ông chỉ cười ha ha:
– Aí thê có chỗ không biết, hắn không phải là đệ tử thông thường, mà là được chính chưởng môn phái Võ Đang Trương Tam Phong đích thân thu làm đệ tử, từ hơn hai mươi năm trước sau khi thu nhận Võ Đang thất hiệp, Trương chân nhân đã không còn thu thêm đồ đệ nữa, chỉ chuyên tâm tu luyện, nghe nói ngay cả Võ Đang lục hiệp, thất hiệp cũng đều là do đại đệ tử Tống Viễn Kiều thay thầy giáo nghệ cho bọn họ, bây giờ Trương chân nhân đột nhiên thu thêm một đệ tử này, thật là kỳ lạ, nếu như hắn không có sở trường đặc biệt, Trương Tam Phong lại làm sao có ngoại lệ? Mấy ngày nay, ta cũng từ nơi hắn học được một bí thuật.
Ngũ Cô kinh ngạc, nàng biết Hà Thái Xung tu vi võ học cực cao, bản tính lại tự phụ, cuộc đời không chịu phục ai, hôm nay lại đối với một người đệ tử Võ Đang lại tôn sùng như vậy, đại dị khác thường, hóa ra là đã được học nhân gia một cái kỳ thuật gì đó, nên nàng liền hỏi:
– Kỳ thuật? Là cái gì bí thuật để phu quân khôn tiếc lời khen hắn như thế?
Hà Thái Xung cười ha ha, ghé vào bên tai Ngũ Cô thì thầm nói ra, Ngũ Cô nghe ông ta nói xong, mắc cỡ mặt ửng đỏ, xùy xùy nói:
– Phu quân…phu quân là một đại tông sư, sao lại học môn bí thuật hạ lưu như thế? Phu…quân có tuổi rồi mà không suy nghĩ chín chắn gì cả!
Hà Thái Xung nói:
– Phu thê chi nhạc, thiên lý nhân luân, làm sao lại coi là hạ lưu?
Rồi Hà Thái Xung lại nói đến Trương Siêu Quần cũng hiểu được bí thuật của nữ tử, Hà Thái Xung sở dĩ nói như thế nhiều như thế, ở trước mặt ái thiếp khen Trương Siêu Quần, chính là muốn cho nàng học được nữ tử bí thuật, để sau này mỗi khi giao hoan, khoái cảm sẽ tăng lên gấp nhiều lần, nhưng chỉ lo nàng không chịu, nên mới nói như thế rất nhiều.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra, Ngũ Cô phấn quyền trực đánh vào người ông, Hà Thái Xung ôn tồn khuyên lơn một phen, Ngũ Cô mới lên tiếng:
– Còn không biết Trương Siêu Quần có chịu truyền thụ bí thuật hay không mà nói..
Ngũ Cô tuy rằng ngượng ngùng, nhưng trong lòng đã rục rà rục rịch, thử hỏi người khắp trong thiên hạ, có thê tử nào lại không muốn để trượng phu ở trên người mình thỏa mãn? Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng xấu hổ, đỏ tươi rất yêu mị , khiến cho người thấy đã muốn nghẹt thở, Hà Thái Xung ngơ ngác nhìn ái thiếp mình, phía dưới háng đã không an phận dựng đứng lên, nếu Ngũ Cô không vừa khỏi bệnh, e rằng Hà Thái Xung đã đè nàng ra giải quyết tại chỗ.
Chỉ có điều Hà Thái Xung chưa từng hỏi tiểu thần y về việc này có bị ảnh hưởng gì về sức khỏe của Ngũ Cô hay không? Nên ông ta cũng không dám làm bừa, nhưng hai tay lại không chịu nhàn rỗi, trực tiếp mò vào cái âm hộ của ái thiếp sờ soạn loạn lên làm nàng kiều thở hổn hển…
Phu thê ôn tồn một trận, Hà Thái Xung thấy ái thiếp mắt sáng lưu chuyển, trong mắt sinh xuân, ông không nhịn được xốc lên xiêm y dưới háng nàng, khi thấy cái tiểu khố bằng tơ trắng của nàng đã ẩm ướt dịch nhờn, ông muốn cố gắng hưởng dụng một chút, bỗng nhiên có đệ tử đến ngoài cửa bẩm báo vọng vào, nói là tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Hà Thái Xung mất hứng, đáp một tiếng, lại hỏi Ngũ Cô có chịu học bí thuật của nữ tử hay không, Ngũ Cô e lệ gật đầu, Hà Thái Xung đại hỉ, nắm tay tay cùng nhau đi ra ngoài, Ngũ Cô đã bịt kín mặt mình bằng một tấm sa mỏng, nàng nói là tiểu thần y căn dặn, mặt sưng tuy đã tiêu, nhưng vẫn không nên tiếp xúc với gió, Hà Thái Xung gật gật đầu.
Lúc này, bên trong Thiết Cầm Cư vui vẻ, bày biện buổi tiệc thật lớn, trãi dài hơn 20 mươi bàn, chúng đệ tử thấy sư phụ cùng Ngũ Cô đi ra, đều là cung chúc Ngũ Cô thân thể khoẻ mạnh, thật là náo nhiệt, Trương Siêu Quần cùng Trương Vô Kỵ, Dương Bất Hối đều nhìn thấy bên cạnh Hà Thái Xung là một phu nhân che mặt, thân hình thướt tha, yểu điệu yêu kiều, biết chính là Ngũ Cô, nhưng nàng che mặt, thực sự rất là đáng tiếc…..
Hà Thái Xung cùng Ngũ Cô mời Trương Siêu Quần ngồi lên ghế trên, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối ngồi phân khoảng hai bên trái phải, trong bữa tiệc, phu thê Hà Thái Xung ân cần mời rượu, Trương Siêu Quần có chuyện trong lòng, ai mời cũng không cự tuyệt, tất cả đều uống sạch.
Chớp mắt tiệc rượu đã trôi qua hai canh giờ, Trương Siêu Quần uống đến say mèm, phải nhờ người dìu giúp về phòng, mãi đến gần tối mới tỉnh lại, phát hiện bên cạnh trên giường, hai bên trái phải đều có người đang ngủ, không khỏi giật mình, ngồi bật dậy, làm hai người bên cạnh cũng mở mắt thức dậy.
– Công tử tỉnh lại rồi, có khát nước hay đói bụng không?
Hóa ra là Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Trương Siêu Quần thở phào nhẹ nhõm, từ khi đem tỷ muội các nàng mang tới Thiết Cầm Cư, nhưng lại bị Đinh Mẫn Quân tức giận âm thầm bỏ đi, Trương Siêu Quần đối với Đinh Mẫn Quân thật là áy náy, nên cũng không có để ý tới các nàng hai tỷ muội, giờ phút này thấy các nàng tỷ muội ôn ngôn nhuyễn ngữ, không khỏi thở dài, nói:
– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các ngươi thắp đèn lên đi.
Hai nàng cùng đáp lại, bước xuống giường, không lâu lắm, một người bê một ngọn đèn nến, đặt ở đầu giường, và bên trên ghế ngồi tròn, nhưng lại không dám leo lên trên giường, Trương Siêu Quần ngạc nhiên nói:
– Các người làm sao vậy? Không lên đây?
Một nàng nói rằng:
– Công tử, tỷ muội tiểu nữ là nha hoàn, công tử không nói, thì làm sao dám?
Trương Siêu Quần không nhịn được cười nói:
– Vậy lúc nãy hai người các ngươi lại không thành thật, trên giường này, nằm cũng đã nằm, thì còn có cái gì dám hay không?
Hai nữ xinh đẹp khuôn mặt ở dưới ánh nến càng nổi bật đến là diễm lệ vô song, Trương Siêu Quần bỗng nhiên nói tiếp:
– À…Hai người các ngươi, ta thực sự rất khó phân biệt, đại danh các ngươi là gì? Sau này ta gọi các ngươi sao đây?
Một nữ cười nói:
– Công tử, tiểu nữ là Tiểu Ngư, bên má trái có cái lúm đồng tiền, nàng là muội muội Tiểu Nhạn, má phải có lúm đồng tiền, như vậy thì dễ dàng phân biệt rõ ràng.
Tiểu Nhạn nói theo:
– Tỷ muội tiểu nữ họ Dương.
Trương Siêu Quần cười nói:
– Dương Tiểu Ngư, Dương Tiểu Nhạn, ha ha…tên rất hay, hiện tại ta có chút đói bụng….
Tiểu Nhạn vội hỏi:
– Vậy để tiểu nữ đi xuống nhà bếp nhìn xem có còn gì ăn không?
Nói xong nàng liền xoay người đi.
Tiểu Ngư vội hỏi:
– Muội muội, ngươi hồ đồ rồi sao? Mặc lại y phục đàng hoàng rồi hãy đi!
Tiểu Nhạn giật mình thốt lên một tiếng, lúc này mới ý thức được chính mình chỉ đang mặc một cái yếm, hai cái cánh tay săn chắc trắng trẻo đều lộ ra ở bên ngoài, lắc đầu le lưỡi một cái, quay trở về mặc lại y phục, rồi đẩy cửa mà đi ra.
Tiểu Ngư lấy đồ đạc cho Trương Siêu Quần mặc thêm vào, vừa thấp giọng nói:
– Công tử, tiểu nữ cùng Tiểu Nhạn có một lễ vật muốn trao cho công tử.
Trương Siêu Quần cảm thấy bất ngờ, ngạc nhiên nói:
– Lễ vật? Cái gì lễ vật?
Hai tỷ muội này, lẽ nào lại muốn quay trở lại Di Hồng Viện?
Tiểu Ngư trên mặt ngượng ngùng, nói:
– Công tử thấy lễ vật này, nhất định thật là cao hứng, chờ Tiểu Nhạn quay trở về được chứ?
Trương Siêu Quần không khỏi cười nói:
– Thần thần bí bí, cũng không biết hai người các ngươi đang làm cái trò quỷ gì.
Mặc y phục xong, hắn xuống giường, đến ở trước bàn ngồi, Tiểu Ngư ngoan ngoãn bước lên, duỗi ra những ngón tay ngọc nhỏ dài, ở trên vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp lên, không lâu lắm, Tiểu Nhạn đã quay trở về, trong tay nâng lấy lên một cái khay, hóa ra là có một bát đường phèn chưng tổ yến, Trương Siêu Quần cười nói:
– Rất tốt a, lại có đồ tốt như thế.
Tổ yến này, trong thời hiện đại cũng không quá đắt giá, nhưng vào thời cổ xưa, đặc biệt là giai đoạn Nguyên triều, gia đình phú quý cũng chưa chắc gì có để mà ăn, Thiết Cầm Cư đúng là nơi giàu có.
Trương Siêu Quần ăn vài miếng, Tiểu Ngư kéo Tiểu Nhạn ra một góc lặng lẽ nói chuyện, Trương Siêu Quần lúc này nhĩ lực cực nhạy, nghe được chân thực trong câu chuyện giũa bọn họ, các nàng làm như muốn trao cho mình một món đồ, nhưng Tiểu Nhạn thẹn thùng không chịu, Tiểu Ngư thì nói nhất định phải đưa ra, hắn càng là hiếu kỳ, ngẩng đầu hỏi:
– Cái gì đồ vật gì mà thần bí vậy?
Tiểu Nhạn duyên dáng gọi to một tiếng, nói:
– Công tử nghe được sao?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Các ngươi nói lớn tiếng như vậy, không muốn nghe thấy cũng khó a.
Tiểu Ngư lôi Tiểu Nhạn, hai nữ đi tới trước bọc quần áo của mình, lấy ra đồ vật giống như là cái khăn tay, rồi cùng nhau đi tới, Tiểu Nhạn thì khuôn mặt đỏ hồng, sắc mặt Tiểu Ngư thì bình thường, hai nàng mỗi một người cầm một cái, giấu ở sau lưng, Tiểu Ngư nói:
– Công tử uống xong tổ yến thì hãy nhìn xem!
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Hóa ra là cái khăn tay, tưởng cái gì khác lạ, vậy mà làm như là kỳ bí…”
Hắn húp một hơi hết sạch chén yến, vỗ tay một cái, nói:
– Được rồi, ta ăn xong, lấy ra cho ta xem một chút, có phải là cái khăn thêu cái gì uyên ương nghịch nước phải không?
Hai nàng đi tới gần, đồng thời vươn tay ra, chỉ thấy trong tay các nàng, bất quá chỉ là hai cái khăn tay trắng như tuyết mà thôi, nhưng mặt trên lại ấn lên mấy điểm màu đỏ sậm hoa nhỏ, nhìn thấy thô ráp cực điểm, miếng vải cũng không có cắt tề ngay ngắn, Trương Siêu Quần cười nói:
– Chính là cái này sao, đâu phải là thêu.. đó là hoa mai chứ? Ủa..nào có giống hoa mai, giống như là nhỏ lên mấy giọt máu thì đúng hơn ..hả?
Trương Siêu Quần bỗng nhiên trong lòng hơi động, cả kinh nói tiếp:
– Đây là cái gì vậy?
Hai tỷ muội đồng loạt cổ trắng cúi xuống, hai gò má như đỏ bừng như muốn bốc hơi, Tiểu Ngư lên tiếng:
– Công tử, đây là dấu ấn lạc hồng lần đầu tiên…của tỷ muội tiểu nữ …
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không hiểu các nàng đưa cái này cho mình để làm cái gì? Ngược lại là trong lòng hắn lại có một trận thất lạc, một đôi tỷ muội xinh đẹp ôn nhu này, lại am hiểu thâm sâu về khuê phòng chi nhạc, đây đúng là một đôi vưu vật mà nam nhân tha thiết ao ước, chỉ duy nhất đáng tiếc chính là các nàng xuất thân từ phong trần kỹ nữ, từ lâu đã không biết cho bao nhiêu nam nhân cưỡi lên trên người…
Ai… Hôm nay lại lấy ra cái này, cũng không biết là có ý gì? Lẽ nào bên Tây Vực này, có cái tập tục, kỹ nữ sau khi hoàn lương, liền đem cái khăn có thấm lạc hồng trinh trắng năm nào của mình, đưa cho trượng phu để lấy đó chứng mình cho sự kiên trinh về sau?
– Cái này…ta…
Trương Siêu Quần chần chờ.
Tiểu Ngư mỉm cười quyến rũ nói:
– Công tử … ngày ấy đã từng nói tỷ muội tiểu nữ không còn là xử nữ nữa… hì..thật ra là toàn đoán sai, tỷ muội tiểu nữ hai người tuy rằng xuất từ phong trần, nhưng tiểu nữ chỉ là mời tiếp rượu cho khách, xướng ca vũ khúc, lão bản đã từng ra giá nói, tỷ muội tiểu muội vì lần đầu tiên do đó ai muốn thì sẽ thu một ngàn lạng bạc, thế nhưng mãi cho đến lúc gặp công tử, đều không có ai trả cái giá này, ngày đó Dương lão gia bỏ ra ba ngàn lượng bạc, ông chủ mới gọi tỷ muội tiểu nữ đi bồi.
Trương Siêu Quần trố mắt há hốc mồm, trong lòng sóng lớn tuôn ra, các nàng… các nàng còn là xử nữ? Đêm đó các nàng khiêu diễm vũ, biểu hiện ra rất là phong tao, có chút nào là chứng tỏ là còn xử nữ? Chẳng lẽ lại nói, đó chỉ là biểu diễn mà thôi?
– Các ngươi… các ngươi có đúng là đã bị chính ta…phá thân? Thế nhưng lúc ta mò… mò bên dưới Tiểu Ngư…..
Tiểu Ngư hé miệng nở nụ cười, nói:
– Tỷ muội tiểu nữ vào lúc 10 tuổi thì đã có người chuyên biệt dạy cho những điều này, cầm kỳ thư họa, còn có vũ đạo, chỉ không có dạy võ công mà thôi, còn tất cả mọi cái khác, chúng ta đều hiểu biết, đặc biệt là làm sao để cho nam nhân… nam nhân hài lòng thỏa mãn…
Tiểu Ngư nói tới chỗ này, lại xấu hổ nói không được nữa.
Trương Siêu Quần lẩm bẩm nói:
– Các ngươi không gạt ta chứ?
Tỷ muội hai người biến sắc, Tiểu Ngư nói:
– Công tử, tỷ muội tiểu nữ tuy rằng xuất từ phong trần, nhưng cũng không có thấp hèn đến nỗi lấy chuyện như thế này đùa giỡn, công tử nếu không tin, cứ việc đuổi tỷ muội tiểu nữ đi là xong.
Hai nàng đều ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Trương Siêu Quần ha ha nở nụ cười, tiến đến mở rộng hai tay ra, đem đôi tỷ muội này ôm vào trong lòng, ha ha ha cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.
Hài lòng a, thực sự là là rất vui mừng, hắn không có nghĩ tới được, thời cổ xưa …kỹ viện.. đều có thể nhặt được xử nữ, nếu đặt ở hiện đại, những loại xử nữ như thế này, cái quý giá chỉ toàn là đến bác sĩ làm mới, thời đại này mỹ hảo a, điều nam nhân tối tha thiết ước mơ không chỉ là có tam thê tứ thiếp, còn muốn xử nữ có được nhiều như cỏ trên thảo nguyên, một trảo nắm bắt chính là một cái, nhưng đó chỉ là mơ ước, thực tế không bao giờ hoàn mỹ, hai tỷ muội này không phải là ngọc bích, nhưng hóa ra là chính mình lầm, lão Thiên ới… ông đối đãi với ta thực sự là không tệ.
Trương Siêu Quần cúi đầu, trên khuôn mặt Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn mỗi người hôn lên một cái, hắn cảm thấy đi tới thế giới Ỷ Thiên này, đúng là không uổng công.
Đang chuẩn bị đêm nay sẽ ôm lấy đôi tỷ muội mỹ lệ này trắng đêm chinh chiến, thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một giọng nói trẻ trung của một tiểucô nương:
– Trương thiếu hiệp đã ngủ chưa?
Trương Siêu Quần lúc này tâm tình cực tốt, đáp:
– Vẫn chưa, là ai vậy?
Tiểu cô nương kia cung kính nói:
– Trương thiếu hiệp, tiện nữ là nha hoàn của Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân muốn mời ngài đến uống chén trà…..