Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 24 Cầu Cứu 2 – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Xuyên Không Ỷ Thiên - Chương 24 Cầu Cứu 2

Thấy Thường Ngộ Xuân nằm ở trên đám cỏ ngủ, Trương Siêu Quần cũng ở bên cạnh nằm xuống, ngủ quên không biết từ lúc nào, trời đã đen kịt, lạnh lẽo chuẩn bị sắp có cơn mưa lớn trút xuống Trương Siêu giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy, thấy Thường Ngộ Xuân chưa tỉnh, còn ngáy khò khò, hắn lay dậy nói

– Thường đại ca, trời sắp mưa, chúng ta đi vào trong tránh mưa một chút.

Thường Ngộ Xuân nhếch miệng cười nói:

– Đệ đi tránh một mình đi, Hồ sư bá đã nói, không chữa trị huynh, cũng không cho huynh chết ở trước cửa nhà của sư bá, làm ảnh hưởng đến thanh danh của sư bá.

Trương Siêu Quần cả giận nói:

– Ai nói ngoại trừ ông ta thì không còn ai chữa trị được! Tiểu đệ nói huynh sẽ không chết thì sẽ không chết!

Dứt lời, cúi người xuống, ôm lấy Thường Ngộ Xuân, Thường Ngộ Xuân tuy rằng thân thể cao lớn, nhưng Trương Siêu Quần là đặc công, thể lực tốt vô cùng, nhẹ nhàng đem Thường Ngộ Xuân ôm về phía căn nhà tranh.

Thường Ngộ Xuân giãy dụa không chịu, Trương Siêu Quần có tai cũng như điếc, không thèm quan tâm đến hắn, đến trước sân, đem Thường Ngộ Xuân đặt ở dưới mái hiên nhà, lúc này Hồ Thanh Ngưu nghe tiếng động mở cửa ra xem, Thường Ngộ Xuân đối với vị sư bá này rất là kính nể, câm miệng không dám nói gì, Hồ Thanh Ngưu cau mày nói:

– Người sắp chết, há có thể chết ở trước nhà của ta?

Trương Siêu Quần nhếch mép cười nói:

– Hồ tiên sinh, chết dưới cửa nhà thần y đương nhiên là không tốt rồi, vãn bối đối với Hồ tiên sinh kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, dứt khoát sẽ không làm nguy hại đến danh tiếng của Hồ tiên sinh, tại vì Thường đại ca không phải là người sắp chết, Hồ tiên sinh là sư bá, lẽ nào trơ mắt nhìn huynh ấy nằm một mình ở dưới cơn mưa?

Hồ Thanh Ngưu sắc mặt chìm xuống, nói:

– Hắn trúng Triệt Tâm chưởng, thương thế rất nặng, nếu 5 ngày trước lập tức cứu chữa, thì còn có thể trị khỏi hẳn, bây giờ chỉ còn hai ngày, nếu chữa trị chỉ có thể bảo mệnh, võ công từ đây không còn bảo toàn, còn sau đó 14 ngày có trời xuống chữa thì cũng toi mạng, nếu không nói sắp chết thì là cái gì? Nhanh mang hắn đi chỗ khác ngay.

Hai tên tiểu đồng đáp một tiếng, hướng về Thường Ngộ Xuân đi đến, Trương Siêu Quần chặn lại ha ha, nói:

– Chậm đã, Hồ tiên sinh nói, bây giờ có chữa trị thì Thường đại ca võ công mất hết, nửa tháng sau nếu có chữa trị thì cũng sẽ mất mạng phải không?

Hồ Thanh Ngưu ngạo nghễ nói:

– Ta Điệp Cốc y tiên tên gọi không phải là tự phong.

Trương Siêu Quần gật đầu cười nói:

– Vãn bối đương nhiên biết, Hồ tiên sinh y thuật nếu là tự nhận người thứ hai, thì trong thiên hạ này không ai dám xưng số một, nhưng..vãn bối xem ra thì không hẳn là như thế…

Hồ Thanh Ngưu xa sầm nét mặt hỏi:

– Ngươi vừa nói nói cái gì?

Trương Siêu Quần nói:

– Ngoại trừ Hồ tiên sinh, vẫn còn có một người có thể chữa trị vết thương của Thường đại ca.

Hồ Thanh Ngưu ngạc nhiên hỏi:

– Là ai?

Trương Siêu Quần mỉm cười thần bí, đi vào hai bước, để sát đầu vào nhỏ giọng nói:

– Người này, do Hồ tiên sinh không biết là vô tình hay cố ý chỉ dẫn, đang không ngừng tiến bộ, vãn bối tin rằng hắn đang học lấy các bí kíp y thuật của Hồ tiên sinh, rất chăm chỉ đầu óc rất lanh lẹ, hắn có thể trị thương hết Thường đại ca.

Hồ Thanh Ngưu sững sờ, nói:

– Vậy thì chờ xem đi!

Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, Hồ Thanh Ngưu biết người Trương Siêu Quần nói chính là Trương Vô Kỵ, đối với tên tiểu tử này, Hồ Thanh Ngưu trong lòng ưa thích, chỉ là ngoài miệng không tiếp nhận thôi.

Thường Ngộ Xuân thấy Trương Siêu Quần ở bên tai sư bá mình thì thầm câu gì, sư bá lại có thể không còn đuổi mình đi nữa, nên không khỏi trố mắt ngoác mồm, mờ mịt hỏi:

– Tiểu huynh đệ, ngươi nói với Hồ sư bá cái gì vậy?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Cái này là bí mật, huynh yên tâm, không có việc gì đâu, hơn nữa sau này còn có thể sinh long hoạt hổ, tàn nhẫn đánh tan quân Mông Cổ xâm lăng!

Thường Ngộ Xuân vốn là người, hào phóng rộng rãi đối với chuyện sinh tử xem nhẹ tựa lông hồng, cười vang nói:

– Không sai, chỉ cần Thường Ngộ Xuân này không chết, giết quân Mông Cổ là tâm nguyện của ta. Chỉ có điều… nhiều ngày qua, không có uống rượu, cảm thất là nhạt nhẻo vô vị, tiểu huynh đệ, có thể …….

Trương Siêu Quần quả quyết nói:

– Không được, Thường đại ca ráng nhẫn nại thêm hai ngày, đợi huynh sau khi khỏe lại rồi, huynh đệ ta cùng nhau uống thật sảng khoái!

Thường Ngộ Xuân vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ gật đầu, trong ánh mắt khá là thất vọng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.