Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 89 – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 89

Phổ Thông nhận được sự chấp thuận, mừng rỡ bế Hồng Kỳ đặt lên bậc thang, phấn khởi nhìn chằm chằm nơi tư mật của hắn. Hồng Kỳ đỏ mặt, vô thức lấy tay che vị trí đáng xấu hổ kia, Phổ Thông liền xụ mặt, đập rớt tay hắn, vuốt cằm chăm chú quan sát. Vì vừa ngâm nước nóng, hạ thân mềm nhũn của Hồng Kỳ hơi chuyển sang màu hồng phấn, Phổ Thông chọc thử mấy cái, nó lập tức ngoan ngoãn đứng lên.

“Hê hê”, Phổ Thông cười xấu xa, điệu cười của y làm mặt Hồng Kỳ đỏ lựng, chỉ muốn tìm cái hố chui quách xuống cho xong. Lúc làm chuyện đó, Phổ Thông rất thích bày trò chọc Hồng Kỳ, hắn càng xấu hổ y càng khoái, chẳng biết y học thói xấu này từ đâu nữa.

Phổ Thông dùng hai ngón tay kẹp lấy Tiểu Kỳ như người ta kẹp điếu thuốc lá, các ngón tay phối hợp ma sát, ngón cái mơn trớn quy đầu. Dưới sự lấy lòng của y, Tiểu Kỳ nhanh chóng buông giáp đầu hàng, run rẩy chực khóc.

Hồng Kỳ dở khóc dở cười, giơ chân định đạp thằng nhóc nghịch ngợm này ra, “Chơi đủ chưa?” Đủ rồi thì mau mau tiến hành bước tiếp theo đi, hắn khẽ cắn môi, nuốt vế sau xuống.

“Chưa đủ đâu.” Phổ Thông nghiêm túc đáp lại, tay vẫn không ngừng động tác.

“Ưm”, Hồng Kỳ hơi ngã ra sau, cố nén tiếng rên.

Phổ Thông đùa bỡn Tiểu Kỳ một hồi, thấy cũng đã đến lúc, y bèn xịt một ít sữa tắm lên đầu ngón tay, nâng chân Hồng Kỳ lên, ngựa quen đường cũ mò đến cửa huyệt y ngày nhớ đêm mong.

Da mặt Hồng Kỳ không dày như Phổ Thông, lúc này đã đỏ như nhỏ máu. Hắn thẳng thắn nhắm mắt lại, mặc kệ Phổ Thông làm càn. Lúc nghe Phổ Thông bảo muốn tiến vào từ phía sau, hắn mừng như bắt được vàng, vội vã lật úp lại như sợ y đổi ý. Với tư thế này, hắn không phải đối mặt trực tiếp với ánh mắt trắng trợn nóng rực của Phổ Thông nữa.

Nhờ có sữa tắm bôi trơn, ngón tay Phổ Thông đi vào rất dễ dàng. Khuếch trương được một lúc, thấy cũng đủ rồi, Phổ Thông liền rút ngón tay ra, đỡ lấy huynh đệ đã dựng thẳng tắp từ lâu của mình, chậm rãi đẩy vào.
Hồng Kỳ định khuyên bảo, nhưng nghĩ lại bèn thôi, Phổ Thông biết lo như vậy cũng tốt. Hắn không cản nữa, chỉ xuống giường đun một ấm nước để lát nữa Phổ Thông ngâm tay ngâm chân.

Năm giờ rưỡi, hai người xuống bếp làm cơm, bữa tất niên gồm năm món một canh, tất nhiên không thể thiếu một vò rượu nhỏ.

Đến bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa. Năm nay, hai người sẽ không còn cô đơn nữa, may mà đã tìm được một nửa định mệnh giữa biển người mênh mông, cùng nhau tay trong tay đi hết đoạn đường đời.

Hồng Kỳ đậy kỹ thức ăn thừa để dành mai ăn tiếp. Lau dọn xong, hai người cùng nhau ngồi trước TV, chuẩn bị xem chương trình chào đón năm mới.

“Hửm?” một vài cái bóng nhỏ in trên chiếc rèm tự chế, Hồng Kỳ mở cửa sổ xem thử, một trận gió lạnh ùa đến, “A, tuyết rơi nè!”

Mùa đông ở thành phố này hầu như không có tuyết, nếu có thì cũng lác đác vài bông. chạm đất là tan ngay. Trận tuyết này có vẻ lớn, chắc sẽ đọng lại một lớp khá dày đây, Hồng Kỳ hưng phấn nghĩ.

“Ha ha”, Phổ Thông cũng đến bên cửa sổ, từ đằng sau vòng tay ôm lấy eo Hồng Kỳ, “Tuyết rơi làm anh vui vật sao?” Quê y mùa đông năm nào chẳng có tuyết, nhìn mãi thành quen, gần như y chẳng còn hứng thú với thứ này nữa.

Hồng Kỳ dựa vào lòng ngực rộng lớn của Phổ Thông, đôi tình nhân lẳng lặng nhìn màn tuyết trắng xóa dần bao phủ lên vạn vật. Con đường trước WC vắng tanh, không gian im lặng kết hợp với màu trắng tinh khôi của tuyết dễ làm người ta liên tưởng đến một ngọn núi cao quanh năm ẩn mình trong mây trời, lòng bất chợt dâng lên cảm giác yên bình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.