Hồng Kỳ cảm thấy mình chỉ mới ngả lưng một chốc, ai ngờ khi mở mắt ra, đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối, Phổ Thông cũng đã về, đang ngồi húp mì sợi.
“A!” Hồng Kỳ bật dậy, động tác quá nhanh khiến hắn hơi choáng váng.
“Anh dậy rồi hả? Nào, đến ăn tối đi.” Phổ Thông nói với Hồng Kỳ.
Hết ngủ rồi lại ăn, Hồng Kỳ dở khóc dở cười, đoạn vươn vai, quạt tay quạt chân lấy lại tinh thần.
Trên bàn đã đặt sẵn bát mì sợi to oạch bốc khói nghi ngút, sợi mì vàng ươm đẫm trong nước dùng, bên trên bỏ rau, cà chua và trứng chiên, thêm một muỗng ớt xay nữa, hương thơm quyến rũ kích thích dạ dày Hồng Kỳ.
Ăn xong, Phổ Thông giành nhiệm vụ rửa chén, còn Hồng Kỳ thì vừa xoa xoa cái bụng no căng vừa ngồi xem TV. Thấy Phổ Thông cầm hai cái bát với bốn chiếc đũa để rửa sạch sẽ vào cất trên chạn bếp, hắn mới chậm rì rì đi về phía giường, ngồi xổm xuống, lôi cái rương nhỏ giấu thẻ ngân hàng và cọc tiền lẻ ra, thuận tay vớ lấy cây bút với quyển sổ trong ngăn kéo.
Cũng sắp cuối năm rồi, Hồng Kỳ định bàn với Phổ Thông về chuyện sắm thêm vài thứ lặt vặt.
Phổ Thông xoa xoa hai tay đỏ ửng vì lạnh, ngoan ngoãn nghe Hồng Kỳ tổng kết thu chi trong khoảng thời gian này.
“Trong tài khoản ngân hàng hiện có hơn hai vạn (~ 66 000 000 VND) còn xấp tiền này thì khoảng hai ngàn (~6 500 000 VND), đây là tiền chúng ta kiếm được lẫn tiền hoa hồng được chị họ chia cho.”
Hai người quen nếp sống thanh đạm, bạn bè cũng không nhiều, ngoài phần quà Tết biếu gia đình chị họ ra, gần như không cần chi thêm khoảng nào nữa.
Hồng Kỳ nghe là biết ngay cậu người yêu mãi không chịu lớn này lại hiểu chệch đến tận đẩu tận đâu rồi, “Em khó chịu gì chứ? Ấu trĩ quá đi.”
“Hừ, cô Vương kia là hoa đã có chủ, tốt nhất anh đừng nhắc đến cổ nữa, không khéo lại vô tình bôi nhọ thanh danh của người ta.” Phổ Thông ngụy biện.
Hồng Kỳ bật cười, vươn tay bẹo má Phổ Thông, “Rồi, không nhắc thì không nhắc. Nghe em hết, được chưa?”
Ngón tay Hồng Kỳ trượt đến cái cằm lún phún râu của Phổ Thông, chợt hắn nảy ra một ý, “Chiều nay chúng ta đến nhà tắm công cộng đi.”
“Hở?” Phổ Thông sờ sờ má, không bắt kịp suy nghĩ của Hồng Kỳ.
Vì nhà tắm công cộng gần nhất cũng đã khá xa WC của Hồng Kỳ, nên thường thì hai người sẽ tự nấu nước rồi tắm luôn trong WC. Hôm nay có khá nhiều thời gian rảnh, Hồng Kỳ định đến nhà tắm tắm một trận thỏa thuê, rũ bỏ một thân mệt nhọc, thư thư thái thái bước sang năm mới.
“Hôm nay đã là 30 rồi, liệu người ta còn mở cửa không?” Phổ Thông đắn đo.
“Sao lại không mở, cũng có nhiều nơi làm luôn Tết để tranh thủ kiếm thêm mà. Hay là giờ đi xem thử, nếu mở cửa thì chiều nay hai đứa mình qua đó tắm, chịu không?”
“Cũng được.”