Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 86 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 86

Làm xong một trận thỏa niềm mong nhớ, Phổ Thông ngủ một mạch đến sáng. Sau hai ngày gian khổ, y đã ngộ ra rằng, được tỉnh lại trên chiếc giường êm ái, tay ôm người yêu nhỏ là việc hạnh phúc biết chừng nào! Cuối cùng mọi chuyện cũng đâu vào đó rồi.

Phổ Thông dậy lúc trời còn chưa sáng hẳn. Y nhẹ nhàng buông Hồng Kỳ đang say giấc nồng ra, đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén đi nấu nước làm cơm. Gần tám giờ, Hồng Kỳ sực tỉnh.

“Ưm?” Hồng Kỳ dụi dụi mắt, chăn trượt xuống, lộ ra phần thân trên phủ kín những vết xanh xanh đỏ đỏ. Tối qua Phổ Thông làm dữ dội quá nên hôm nay cả người hắn đều ê ẩm, một đầu ngón tay cũng chẳng muốn nhấc, thấy Phổ Thông đang thu dọn bát đũa, hắn chỉ lười biếng hỏi, “Em muốn ra ngoài à?”

Phổ Thông lau miệng, đi đến ngồi ở mép giường, “Vâng, anh mệt thì cứ nghỉ thêm chốc nữa đi.” Y kéo chăn che lại cơ thể trần trụi của Hồng Kỳ, đoạn ân cần hỏi, “Anh đói bụng chưa? Nếu đói thì để em bưng cơm lên cho anh ăn?”

Hồng Kỳ lắc đầu, giờ hắn chỉ muốn ngủ thôi.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, cơm trong nồi, khi nào đói thì nhớ lấy ăn nha.” Phổ Thông hơi chột dạ sờ sờ trán Hồng Kỳ, may quá, không phát sốt. Y vẫn nhớ tối qua mình đối xử thế nào với hắn.

Thật ra Hồng Kỳ chẳng bị gì cả, chỉ là hắn đang nổi cơn lười thôi, “Trưa về sớm chút, anh đợi.”

“Dạ”, Phổ Thông cười, ra ngoài rửa bát đũa rồi úp lên chạn. Trời đã sáng, nhưng giờ mà đi thu thùng các tông thì sớm quá, Phổ Thông tranh thủ xách chổi đi quét dọn WC, Hồng Kỳ tưởng Phổ Thông đã đi làm, liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Sau khi lau hai cái WC đến sạch bong sáng bóng, cất đống dụng cụ đàng hoàng, rửa tay, uống một ly nước ấm, Phổ Thông mới khăn gói lên đường.

Mấy chủ cửa hàng đều ăn ý không nhắc đến lý do Phổ Thông đột nhiên biến mất trong hai ngày trước, vẫn niềm nở chào hỏi y như bình thường, Phổ Thông thấy như vậy cũng tốt. Nghỉ làm hai ngày, tính ra mất gần ba, bốn trăm đồng, Phổ Thông bắt đầu thấy ruột đau như cắt.

Phổ Thông sờ mũi, “Anh muốn đi dạo một lát không?”

Mới cơm nước xong, đi dạo cũng không phải là ý kiến tồi, đỡ hơn là cứ nằm ườn ở nhà mãi, hơn nữa hắn vẫn chưa buồn ngủ. Hồng Kỳ vỗ vỗ mặt, đứng dậy, nói với Phổ Thông, “Chiều em còn phải đi làm nữa, hay là em cứ ngủ đi, anh tự đi loanh quanh cho tiêu cơm.”

“Như vậy sao được, em muốn đi cùng anh cơ.” Phổ Thông cọ cọ Hồng Kỳ, “Để em khóa cửa cho, anh ra ngoài trước đi.”

Hồng Kỳ cười cười, đứng ở ngoài chờ Phổ Thông. Phổ Thông khóa cửa xong thì đi lại phía hắn, hai người cùng ra khỏi khu thương mại.

Bọn họ không muốn đi dạo trong khu thương mại, bởi ở đó có quá nhiều người quen, đi hai ba bước lại phải dừng lại chào hỏi, rất phiền, quan trọng nhất là không thể đi sóng vai.

Ra khỏi khu thương mại, Phổ Thông đắc ý khoát vai Hồng Kỳ. Hồng Kỳ vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên, cứ sợ bị người khác phát hiện, một lúc sau thì hắn mới quen với hành động thân mật này của Phổ Thông. Đúng là, bàn về độ dày da mặt, Phổ Thông bỏ xa Hồng Kỳ cả con phố.

Đi một vòng, cơm đã tiêu, cũng chẳng có gì mua được, hai người bèn trở về. Tinh thần Phổ Thông rất tốt, không buồn ngủ tí nào nên y đẩy xe đi làm luôn.

Hứng gió lạnh nãy giờ, Hồng Kỳ hết buồn ngủ rồi, liền chăm sóc chậu hoa lần sinh nhật trước Phổ Thông tặng cho hắn. Trời đã về chiều nên hoa nở không nhiều, hoa này cũng không cần kì công chăm sóc, chỉ cần để ý đừng để nó bị lạnh quá là được. Ngắm hoa một lát, Hồng Kỳ lại đi mở TV, đổi vài kênh, không có gì thú vị. Xem một lúc, Hồng Kỳ thấy hai mắt díp lại. Hắn đi đóng cửa, leo lên giường đắp chăn, chuẩn bị đánh cờ với Chu Công.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.