Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 84 – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 84

“Ưm, khoan, về phòng cái đã.” Hồng Kỳ đẩy Phổ Thông, hắn không muốn chơi WC play trong thời tiết lạnh thế này đâu. Phổ Thông nghe vậy bèn ôm lấy Hồng Kỳ, cọ cọ cổ hắn làm nũng.

“Không chịu đâu.” Y bĩu môi kháng nghị. Sau lần trùng tu, WC khang trang hơn hẳn, còn có hai phòng được lắp thêm bồn cầu. Mà phòng này chính là một trong hai phòng được lắp bồn cầu đó.

Phổ Thông thoáng buông lỏng người trong lòng, bất thình lình đẩy hắn ngồi phịch xuống bồn cầu. Hơi lạnh truyền qua lớp vải quần, thấm vào da thịt làm Hồng Kỳ khẽ rùng mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Phổ Thông, thằng nhóc này say thật rồi.

Đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu của Phổ Thông nhìn chằm chằm Hồng Kỳ, đột nhiên y ngồi thụp xuống, không gian vốn đã không rộng, giờ lại trở nên chật hẹp hơn.

“Em, em muốn làm gì?” Hồng Kỳ nuốt nước bọt, sốt sắng hỏi. Phổ Thông trả lời bằng cách vươn tay kéo quần hắn xuống rồi nâng một chân của Hồng Kỳ lên. Hồng Kỳ hoảng hồn kêu lên một tiếng, mông tiếp xúc trực tiếp với cái nắp bồn cầu lạnh như băng chẳng thoải mái tí nào.

Hồng Kỳ hơi khó chịu, hắn bắt đầu giãy giụa. Nhưng những phản kháng nhỏ vụn của hắn trong mắt Phổ Thông chẳng là cái đinh gì cả.

“Phổ Thông, chúng ta về phòng đi, được không? Về phòng rồi, anh hứa sẽ cho em làm mà.” Phản kháng vô tác dụng, Hồng Kỳ đành chuyển sang dụ ngọt.

Đáng tiếc đời, Phổ Thông làm như không nghe thấy, cũng mặc kệ Hồng Kỳ có lạnh hay không,y chỉ biết đã lâu y chưa chạm vào người này, thân dưới đã khó chịu muốn chết rồi nè.

Liếc mắt thấy hạ thân mềm nhũn của Hồng Kỳ lấp ló sau lớp quần lót, Phổ Thông nhanh tay túm lấy nó.

Phổ Thông cười khẽ, vừa ra sức đùa bỡn đầu ngực hắn, vừa gặm cắn đôi môi sưng đỏ cùng cái lưỡi hồng hồng của hắn. Cả trước lẫn sau đều được chăm sóc, khoái cảm ùn ùn kéo đến như thủy triều, gần như đánh tan lý trí của Hồng Kỳ. Hắn hơi vặn vẹo cơ thể, phô bày độ cong xinh đẹp.

Phổ Thông thả Hồng Kỳ ra, tức tốc kéo dây thun quần định xách súng ra trận, nhưng vì đầu óc đã phủ kín men rượu, y không nhận ra rằng cái quần bông của Hồng Kỳ vẫn còn vắt vẻo trên chân hắn, hơn nữa y còn chưa cởi quần của mình. Bị lớp vải ngăn cách, hạ thân đang dựng thẳng tắp của Phổ Thông chẳng thể nào đụng tới huyệt nhỏ của Hồng Kỳ. Y loay hoay mãi mà không được, thẹn quá hóa giận.

“Em muốn vào! Sao không vào được thế này?!” Phổ Thông tức đến xì khói, muốn xé tan xác đám quần áo này, đáng tiếc đây không phải là trang phục mùa hè y muốn xé lúc nào thì xé.

Để đảm bảo đám quần áo không phải đi chầu trời, cũng như để tránh bị nhiễm lạnh, Hồng Kỳ vuốt eo trấn tĩnh Phổ Thông, quả nhiên y ngoan lại liền.

“Em xê ra một chút, anh đổi tư thế rồi ta làm tiếp.” Hồng Kỳ chân thành khuyên bảo, nhưng Phổ Thông làm như không nghe thấy, cứ đứng trơ trơ trước mặt hắn.

“Anh sẽ không trốn đâu, hứa danh dự đó.” Hồng Kỳ rướn người hôn lên má Phổ Thông, “Tuyệt đối không lừa em.”

Phổ Thông do dự một chút, cuối cùng cũng chịu buông Hồng Kỳ ra, lui về sau chắn trước cửa, không cho hắn cơ hội tiếp cận tay nắm cửa. Hồng Kỳ tặc lưỡi, thằng nhóc này say thật không đó?

Hồng Kỳ đứng dậy, ai ngờ hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã ra sàn, may mà có Phổ Thông nhanh mắt đỡ được. Hắn bắt lấy tay y thuận thế kéo y ngồi xuống nắp bồn cầu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.