Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 82 – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 82

Sạp trái cây phía trước có rất đông các cô các bác đang tranh nhau hàng giảm giá. Vì không thể tìm được mục tiêu tốt hơn, Phổ Xuất Phát đành chọn nơi này để “làm ăn”.

Đúng lúc đó, dì Tần đi tới. Nãy giờ bận quan sát nhất cử nhất động của Phổ Xuất Phát nên Phổ Thông không quá để ý đến người phụ nữ mập mạp phúc hậu này, giờ nhìn lại, y mới phát hiện ra, dì ấy đeo trang sức đầy người, mỗi cổ tay mang hai chiếc vòng vàng, trên cổ cũng có một cái, lấp ló trong làn tóc là đôi bông tai đính đá đắt tiền, tổng thể từ trên xuống dưới trông không khác gì một kẻ giàu xổi. Hơn nữa, dì Tần không cất ví vào túi áo khoác hoặc đeo bên hông như những người khác, mà cầm trên tay, lại là loại ví không có dây, quả là miếng mồi béo bở đối với những gã có ý đồ xấu.

Nhưng mà, Phổ Thông vẫn hơi lo lắng cho sự an toàn của dì Tần, một khi Phổ Xuất Phát nổi máu tham, gì lão cũng dám làm.

“Yên tâm yên tâm, dì Tần lanh trí lắm.” Lý Chí cười đầy tự tin. Dì Tần đã làm việc cho nhà gã hơn mười năm, luận về thân phận hay kinh nghiệm sống, chẳng ai thích hợp cho vị trí này hơn dì ấy.

“Khỏi thối.” Trong lúc Phổ Thông và Lý Chí đang xì xào, bên phía sạp trái cây, dì Tần đã hào phóng trả một trăm đồng (~300 000 VND) chỉ để mua mấy trái quýt. Phổ Xuất Phát nhìn mà chảy nước miếng, trời còn thương lão, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

Dì Tần xách bọc quýt rời đi, vừa đi vừa ngâm nga giai điệu nào đó, đằng sau là Phổ Xuất Phát đang lén la lén lút theo dõi, phía xa xa, Phổ Thông và Lý Chí cũng lặng lẽ bám gót.

Tới một cái ngõ vắng người, Phổ Xuất Phát đột ngột lao đến giằng lấy cái ví cầm hớ hênh trong tay dì Tần. Với lòng tham không đáy, lão còn định cướp luôn trang sức cao cấp trên người dì ấy, nhưng chưa kịp ra tay thì đã dì Tần đã linh hoạt né được. Dì Tần nhảy ra sau kéo giãn khoảng cách với Phổ Xuất Phát, đoạn hét lớn, “Bớ người ta, ăn cướp!” Giọng dì Tần to chẳng kém gì một cái loa phóng thanh, người ở ngoài đường lớn nghe tiếng kêu liền nhìn về phía này. Phổ Xuất Phát thấy không ổn, lập tức mặc kệ đống trang sức, ôm ví tẩu thoát.

Đợi khi không còn thấy bóng dáng Phổ Xuất Phát nữa, Lý Chí mới hí hửng chạy đến vỗ vai dì Tần, “Được rồi, làm tốt lắm, dì nghỉ ngơi một chốc đi.”

Phổ Thông cũng đi tới, chân thành cúi đầu, “Cảm ơn dì nhiều lắm.”

Dì Tần nhí nhảnh đáp, “Nếu muốn cảm ơn thì mua cho tôi chai nước đi. La nãy giờ đau cổ họng quá.”

Ba giờ chiều, Hồng Kỳ bảo Phổ Thông, “Ra ngoài với anh đi.”

“Hả? Dạ.” Phổ Thông vươn vai, hình như lâu rồi y chưa đi dạo cùng Hồng Kỳ, khí trời hôm nay khá tốt, đi loanh quanh đâu đó hít thở không khí trong lành không phải là một ý kiến tồi.

Phổ Thông cứ tưởng hai đứa sẽ đến công viên, ai ngờ Hồng Kỳ lại lôi y vào cửa hàng điện thoại di động.

“Anh muốn mua điện thoại hở?”

“Mua hai cái, anh với em mỗi đứa một cái.”

“A? Không cần mua cho em, em đâu biết dùng thứ này.”

“Mua có một cái thì sao anh gọi cho em được?” Hồng Kỳ dở khóc dở cười, mục đích chính của việc sắm điện thoại là để tiện liên lạc với Phổ Thông.

Phổ Thông gãi đầu, “Hay là mua cho em cái rẻ nhất đi?” Y chạy long nhong ngoài đường cả ngày, Hồng Kỳ làm sao không lo lắng cho y được. Nếu mỗi người có một cái di động thì tiện hơn, có chuyện gì thì y có thể gọi báo ngay cho Hồng Kỳ để tránh làm hắn sốt ruột.

“Như vậy sao được.” Hồng Kỳ cười cười, đối với những nhu cầu thiết yếu, hắn không bao giờ ki bo. Để dành nhiều tiền để làm gì, chết có mang theo được đồng nào không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.