Lúc này, cửa đột ngột mở ra, Phổ Thông ngẩng phắt đầu, đối diện với hai bọng mắt thâm đen của Hồng Kỳ. Y chưa kịp nói gì thì đã rơi vào cái ôm mạnh mẽ của hắn.
“Ơn trời, rốt cuộc em cũng về rồi.” Hồng Kỳ nén tiếng nức nở. Hắn chỉ dám ôm Phổ Thông một chút cho đỡ nhớ rồi buông y ra ngay. May mà giờ này không có khách đi WC, nên hành động thân mật vừa rồi chắc sẽ không bị ai phát hiện.
Phổ Thông theo Hồng Kỳ vào nhà. Vừa ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, bụng Phổ Thông đã đánh cái ót.
“Anh ơi, em đói quá à.” Phổ Thông xoa cái bụng kẹp lép, đáng thương nhìn Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ sững người, lập tức gật đầu, đem đống đồ ăn tối qua hâm lại rồi dọn ra cho Phổ Thông. Hai mắt Phổ Thông rực sáng, cầm lấy bát cơm to oạch và lấy và để. Hồng Kỳ nhìn y ăn như lang thôn hổ yết mà đau hết lòng mề, bảo bối của hắn đã phải nhịn đói bao lâu rồi? Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Uống cạn một cốc nước lớn, Phổ Thông khà một tiếng sảng khoái, vỗ vỗ cái bụng no căng. Thấy Hồng Kỳ gom bát đũa định đem ra ngoài rửa, Phổ Thông vội ngăn lại, đặt hắn ngồi trên người mình, thỏa mãn âu yếm, “Cứ từ từ, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hôm qua em đã đi đâu? Em có biết là anh lo lắm không, nếu bữa nay không thấy em về, anh đã định chạy đi báo án đó!” Hồng Kỳ chôn đầu vào hõm cổ Phổ Thông, vừa thương vừa giận trách mắng y. Hắn thức cả suốt đêm để đợi Phổ Thông, vừa mới mơ mơ màng màng thiếp đi thì bỗng nghe có người gõ cửa, sợ là Phổ Thông về nên dù có buồn ngủ đến đi không nổi, hắn vẫn cố chạy ra xem.
“Chuyện dài dòng lắm.” Phổ Thông vừa cọ cọ Hồng Kỳ vừa kể vắn tắt tình huống của bản thân. Hồng Kỳ nghe xong chỉ trầm mặc, đột nhiên hắn rướn người hôn nhẹ lên môi Phổ Thông.
“Ngoan nào, tuy em cũng muốn lắm, nhưng giờ không được, anh ráng nhịn nha.” Phổ Thông cười bỉ ổi, mờ ám vuốt ve eo của Hồng Kỳ. Hồng Kỳ tức giận đấm y một cái, cái tên đầu óc đen tối này, hắn chỉ muốn an ủi thôi!
Hai người âu âu yếm yếm được nửa giờ, để tránh Phổ Xuất Phát nghi ngờ, Phổ Thông đành luyến tiếc tạm biệt Hồng Kỳ. Hồng Kỳ không yên lòng, bắt y phải mặc thêm một cái áo bông, lại sợ y nhặt phế liệu cực khổ nên cố dúi cho y bốn đồng, “Em cứ đi lòng vòng rồi giả bộ như vừa đi làm về, ông ta không biết đâu.”
Phổ Thông biết Hồng Kỳ lo cho mình nên cũng không từ chối tâm ý của hắn.
“Mỗi ngày em cứ loanh quanh rồi về đây lấy tiền, sẵn ăn cơm luôn, nhớ chưa?”
Phổ Thông bật cười, sao y cứ có cảm giác mình như một con thú cưng Hồng Kỳ nuôi vậy cà? Ý nghĩ này y chỉ dám giấu trong lòng, bởi nói ra thế nào người yêu y cũng sẽ nổi sùng lên cho xem.
“Em biết rồi.” Phổ Thông gật đầu. Đến lúc này Hồng Kỳ mới thả cho y đi.
Hồng Kỳ đứng nhìn bóng người mờ dần rồi khuất hẳn của Phổ Thông một lúc lâu, đoạn thở dài. Kim đồng hồ chỉ bốn giờ, nếu là ngày thường, giờ này hắn đang đọc tiểu thuyết, sau đó sẽ đi mua nguyên liệu về nấu bữa tối, nấu xong thì tranh thủ dọn WC, cuối cùng là đợi Phổ Thông về. Thế nhưng giờ hắn chẳng muốn làm gì cả, bởi hắn biết, phòng nhỏ đêm nay sẽ chỉ còn có một mình hắn.
Chán nản vuốt mặt, Hồng Kỳ vào nhà lấy tiền, khóa cửa, chuẩn bị đi sắm ít đồ cho Phổ Thông. Dù thân thể y rất tráng kiện, nhưng cứ chạy long nhong ngoài trời trong thời tiết thế này, lại còn phải giả nghèo để lừa Phổ Xuất Phát, Hồng Kỳ sợ y không trụ được bao lâu. Không thể dùng găng tay, Hồng Kỳ bèn mua cho y một bịch miếng dán giữ nhiệt, mua thêm một lốc ly giấy để y có thể vừa đi đường vừa uống, uống xong thì vứt luôn, rất tiện.
À, còn phải mua thêm thuốc cảm nữa. Hồng Kỳ vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ, sợ mình sẽ sơ ý bỏ sót thứ nào đó. Bây giờ đối với hắn, sức khỏe của Phổ Thông là quan trọng nhất, còn tiền bạc thì chẳng có nghĩa lý gì cả.