Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 75 – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 75

Để tìm hiểu nguyên nhân Phổ Thông đi suốt đêm không về, chúng ta phải quay thời gian về buổi chiều hôm trước.

Phổ Thông đã bán xong đống phế liệu thu được, chẳng bị ai làm phiền nên y làm việc năng suất hẳn ra. Nhớ đến bạn trai đáng yêu và bát cơm nóng hổi đang đợi mình ở nhà, lòng Phổ Thông ngọt như uống mật, dưới chân bất giác tăng tốc.

Lúc đi ngang qua một ngã tư, Phổ Thông thấy có một đám đông đang bu đen bu đỏ, vì hiếu kỳ nên y nán lại, nhón chân nhìn thử, hình như ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.

“Ê ê ê, đụng người ta đã rồi tính bỏ chạy hả?! Mày cán nát chân tao rồi này, đền tiền mau!” Một giọng nam hét chói tai, chẳng hiểu sao, vừa nghe xong chất giọng hung dữ đó, lòng Phổ Thông lại dấy lên một cảm giác quen thuộc.

“Ông vô lý vừa thôi!” Một giọng nam khác, nghe có vẻ trẻ hơn, tức tối biện giải. Do mọi người vây xem quá đông nên Phổ Thông không cách nào chen vào xem trực tiếp tình hình được.

“Anh Phổ Thông cũng đến hóng chuyện hả?”

Phổ Thông nghe bên cạnh có người gọi mình bèn nhìn sang, hóa ra là cậu nhân viên bán thời gian ở một cửa hàng Phổ Thông hay đến thu thùng các tông, vì hai người có nói chuyện vài lần nên cũng xem như là quen biết, “Triệu Lập à? Sao không trông tiệm đi, chạy ra đây làm gì?”

“Em giao hàng về thì gặp phải vụ này, thấy người ta bu đông quá nên em cũng vào góp vui ấy mà.” Triệu Lập cười hì hì, kéo Phổ Thông lại tán gẫu. Đầu đuôi của vụ lùm xùm này, đại khái là một lão già bị xe ba bánh tông phải, lão ta nhân cơ hội vòi tiền, bảo là bồi thường viện phí, nhất quyết không cho người ta đi, chủ xe ba bánh thấy lão hét giá trên trời, vả lại lão chỉ trầy có chút xíu, nên không đồng ý, hai người cãi qua cãi lại, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.

Phổ Thông tặc lưỡi, cảm thấy xui xẻo thay cho anh chàng đạp xe ba bánh kia khi đụng phải một lão già mà không nên nết như vậy. Nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, để họ tự giải quyết, y phải mau mau về với Hồng Kỳ yêu dấu của y thôi.

“Không có!” Phổ Thông nghiến răng nghiến lợi, y thừa biết lão già mất nết này muốn gì nên lúc nãy y đã ném đi rồi.

“Bớt giỡn đi.” Lão già tự mình soát người Phổ Thông, mò hết các túi áo túi quần của y, đúng là chẳng có đồng nào!

Lão già thẹn quá hóa giận, “Đ* má, tiền cũng không biết kiếm, mày đi chết được rồi đấy!” Nói xong lão liền vung tay định đánh Phổ Thông, nhưng bị y nhanh tay lẹ mắt ngăn được, giữ chặt lấy cánh tay lão.

Cánh tay Phổ Xuất Phát đau nhói, lão không ngờ thằng con mình lại mạnh như thế. Cũng phải thôi, sáu, bảy năm trôi qua rồi, Phổ Thông đã sớm không còn là thằng nhóc gầy còm ốm yếu như hồi trước nữa.

“Tôi thật sự không có tiền.” Phổ Thông lạnh lùng nói.

Ánh mắt Phổ Xuất Phát lóe lên một tia tàn nhẫn. Được được được, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên định phản kháng lại cha mình đấy phỏng?

“Câm mẹ mày đi!” Lão già tuyệt đối không cho phép Phổ Thông trèo lên đầu lên cổ mình ngồi.

“Mẹ tôi chết lâu rồi.” Phổ Thông nhìn chằm chằm Phổ Xuất Phát, bị giam ngần ấy năm mà lão già này vẫn chưa khôn ra, vẫn hung hăng, coi trời bằng vung như ngày nào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.