Vì đã quá giờ cơm, lại thêm tính lười trỗi dậy, trên đường về Hồng Kỳ ghé vào quán mua hai hộp cơm, chia nhau mỗi người một hộp ăn qua quít cho xong. Căng da bụng chùng da mắt, Hồng Kỳ ngồi xíu cho tiêu cơm rồi trèo lên giường ngủ bù.
Phổ Thông cũng không vội đi làm ca chiều. Y biết tối qua mình làm hơi quá nên tự giác quét dọn WC thay Hồng Kỳ, sau lại vội vàng chạy ra chợ mua nguyên liệu về nấu bữa tối. Bụng no mà tinh thần cũng “no”, dù phải chạy đông chạy tây, Phổ Thông cũng thấy rất vui.
Bẵng đi một thời gian, Phó Liên lại mang theo một đống túi lớn túi nhỏ sang thăm hai cậu em.
“Chị họ.” Hồng Kỳ đang ở nhà một mình, nghe tiếng gọi của Phó Liên thì lập tức niềm nở chạy ra mở cửa.
“Nhà nhỏ mà ấm quá ta.” Phó Liên xuýt xoa, rồi cô đưa đống túi cho Hồng Kỳ, “Cho hai đứa nè.”
Hồng Kỳ nhìn thử, toàn là đồ bổ cao cấp. Tại sao chị họ lại cho hắn những thứ này? Là cô cố ý mua sao? Hồng Kỳ nghĩ đến đây liền xụ mặt, đều là chị em trong nhà, khách sáo như vậy để làm gì chứ?
Phó Liên híp mắt cười, “Em lại nghĩ linh tinh rồi phải không? Đống này là chị được tặng, không phải tự mua đâu.” Cô hớp một miếng nước ấm rồi nói tiếp, “Mấy chai rượu thuốc còn có thể bán được, nhưng những loại này thì không tiện sang tay nên chị đem qua cho hai em đó.”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Kỳ mới dịu đi phần nào, cơ mà nhìn số lượng đồ bổ này, hắn lại thấy hơi đau đầu, “Nhiều thế này sao tụi em dùng hết được?” Gì mà bột tăng cường xương khớp, viên uống dinh dưỡng, rồi đủ thứ chai chai lọ lọ in tiếng nước ngoài Hồng Kỳ đọc không hiểu nữa.
“Nhiêu đây thì nhiều nhặn gì, hai đứa cứ từ từ mà dùng.” Phó Liên nhận ra, từ khi Phổ Thông dọn về sống chung, khí sắc của em họ cô tốt hơn hẳn, lúc nào trông cũng hồng hào khỏe khoắn. Quả nhiên, hai người cùng sinh hoạt luôn tốt hơn chỉ ở một mình, suy cho cùng, con người là loài động vật quần cư mà.
“A, suýt quên,” Phó Liên nhớ ra mục đích chính của chuyến viếng thăm lần này. Cô mở ví lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho Hồng Kỳ, “Đây là tiền hoa hồng em được chia do đã đầu tư vào dự án chị nói đợt trước, chị nghĩ cầm tiền mặt không tiện nên đã làm thẻ luôn, mật khẩu là 123456, em nhớ ra ngân hàng đổi lại mật khẩu nha, càng sớm càng tốt.”
Cứ tưởng Phổ Thông sẽ không chịu, ai ngờ y chỉ thoáng nắm chặt rồi buông lỏng tay ngay lập tức, tựa như đang suy nghĩ gì đó, không nôn nóng quấn lấy Hồng Kỳ đòi hỏi như lúc trước. Hồng Kỳ thấy lạ, gí sát vào mặt y, hỏi, “Sao hôm nay em hiền thế?”
Phổ Thông dang tay ôm lấy Hồng Kỳ, “Những chuyện vẽ trong cuốn truyện tranh kia… Em tuyệt đối sẽ không làm với anh.”
“… Hả?” Hồng Kỳ ngớ người.
Phổ Thông không giải thích gì thêm, chỉ hôn nhẹ người trong lòng, “Anh à, trên thế giới này, em chỉ yêu duy nhất một người thôi, đó là anh.” Nói rồi, y nũng nịu cọ cọ đỉnh đầu Hồng Kỳ.
Sao bữa nay thằng nhóc này dịu dàng vậy ta? Hồng Kỳ nhịn cười, vỗ vỗ lưng Phổ Thông, “Rồi rồi, đi ngủ thôi.”
“Dạ!”
Hai người ôm lấy nhau, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho đối phương trong đêm đông giá rét. Chẳng bao lâu sau, Phổ Thông chìm vào giấc ngủ say, nhưng Hồng Kỳ thì chưa. Hắn say sưa ngắm nhìn khuôn mặt đã trở nên rất đỗi thân quen đối với mình, từ hàng mi đến chân mày, khóe môi. Bỗng trong lòng hắn dâng lên một khao khát, không nhịn được, hắn bèn đặt lên má người kia một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Nhìn người yêu say giấc nồng, hắn cũng thấy hơi buồn ngủ, mi mắt khép lại, hai tay siết chặt lấy Phổ Thông.
Ngày hôm sau, Phổ Thông dậy sớm nhất. Nhân lúc Hồng Kỳ còn đang ngủ, y tranh thủ nấu cơm rồi ăn vội bữa sáng, xong thì thay đồ đẩy xe đi làm.
Phổ Thông đi được một lúc thì Hồng Kỳ cũng dậy. Hắn rửa mặt, ăn cơm, ra ngoài kiểm tra WC, sau đó về phòng. Hắn bỗng nhận ra cuốn manga tối qua đã biến mất, chắc là Phổ Thông lấy đi rồi.