“Anh làm rồi, em hứa phải cởi trói cho anh đó nha… Ưm…”, người đàn ông chần chừ đặt phân thân của Phổ Thông trước cửa huyệt của mình.
“Ừa. Không phải anh muốn nó à, sao không đẩy vào đi?” Thanh niên xấu xa bóp bóp hai cánh mông phấn nộn của người dưới thân. Hắn hung dữ trừng y, nhưng đôi mắt đỏ như mắt thỏ con của hắn khiến cái trừng chẳng có lực sát thương nào, thậm chí còn kích thích ham muốn bắt nạt của thanh niên nữa. Thân dưới đã trướng đến cực hạn, không bắn sẽ chết mất, người đàn ông đành nhắm mắt xuôi tay, chậm chạp nhét thứ thô to nào đó vào mông mình.
Quy đầu đã vào, miệng huyệt bị kéo căng, người đàn ông khẽ run rẩy.
Chát! Thấy người đàn ông đang lén tự an ủi bằng bắp đùi, thanh niên hung hăng tét mông hắn, “Tập trung vào việc chính đi!”
Sự bạo gan của thanh niên tỉ lệ thuận theo số lần hai người lên giường, lúc đầu y còn khúm núm như một cậu trai tân, còn giờ thì quay ngoắc một trăm tám mươi độ, lúc nào cũng nghĩ ra những trò hành người đàn ông đến chết đi sống lại.
Động tác của người đàn ông rất chậm. Mỗi lần muốn tiến thêm một chút, hắn phải dừng lại điều chỉnh hô hấp, cố gắng thả lỏng mặt sau rồi mới đẩy vào, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại mãi, thành ra nãy giờ phân thân của thanh niên chỉ mới vào được có phân nửa.
Thanh niên đã mất kiên nhẫn. Y ưỡn hông, trực tiếp thúc thẳng vào nơi sâu nhất. Không để người đàn ông kịp thích ứng, y nhanh chóng chuyển động.
“A!” Người đàn ông hú hồn, hậu huyệt lập tức siết chặt, nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được khoái cảm, phía sau cũng bớt căng thẳng.
Ngón tay của người đàn ông bồi hồi quanh vị trí kết hợp của hai người. Hắn mê muội vuốt ve miệng huyệt sưng đỏ của chính mình, bóp nhẹ lên phần côn th*t còn lộ ra bên ngoài của thanh niên, tức khắc tốc độ ma sát của y nhanh hơn hẳn, khiến hai túi cầu căng phồng cứ đập bồm bộp lên tay hắn.
Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng người đàn không bài xích. Lần thứ hai hắn bắt lấy túi cầu của thanh niên, vuốt ve nó.
“Anh cứ nằm im hưởng thụ đi, mọi chuyện hãy để em lo.” Phổ Thông cười xán lạn.
Bộ mi xem anh là xác chết à, nằm im thế quái nào được?! Lời mắng chửi sắp ra khỏi miệng lại biến thành tiếng rên rỉ, Hồng Kỳ thật sự bó tay với thân thể chính mình, mới bị Phổ Thông chạm chút thôi là đã có cảm giác rồi.
“Nào, thêm lần nữa!” Phổ Thông hưng phấn đè trên người người yêu.
“Ưm, ư a…” Đáp lại y là tiếng rên mị hoặc của Hồng Kỳ.
Cứ như vậy, hai người quần nhau suốt một buổi tối.
Sáng hôm sau, hai người đang ôm nhau ngủ say sau một đêm cày bừa chăm chỉ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Phổ Thông dụi mắt, một tay ôm Hồng Kỳ, một tay bắt máy, hóa ra là lễ tân bên khách sạn gọi đến, hỏi họ có tiếp tục thuê phòng không.
Phổ Thông nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ trưa rồi, bèn bảo là không thuê nữa. Y cúp máy, dù không nỡ nhưng vẫn phải đánh thức Hồng Kỳ, “Anh ơi, dậy đi.”
“Ưm?” Ba giờ sáng Hồng Kỳ mới được buông tha, giờ cả người hắn vừa nhức vừa đau, chỉ muốn rúc vào chăn ngủ tiếp thôi. Có điều đã trễ rồi, không nên trì hoãn nữa, mắc công lại tốn thêm một khoản tiền thuê.
Hai người thu thập đơn giản, ra sảnh tiếp tân trả phòng rồi về khu thương mại.