Đây là lần đầu làm chuyện này nên hai người đều không có kinh nghiệm. Trong camera, trừ cảnh Lý Chí nằm trên giường vừa uốn éo hòng thoát khỏi dây thừng vừa mắng ầm lên thì chẳng có cảnh nào đặc sắc cả.
Hồng Kỳ chán nản dùng ánh mắt hỏi ý kiến Phổ Thông. Phổ Thông sờ sờ mũi, “Để em quay cho.” Nói rồi vươn tay định nhận lấy camera từ Hồng Kỳ, nhưng bị hắn né được. Hắn không muốn Phổ Thông nhìn gã đàn ông khác, hơn nữa còn là một gã đàn ông chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, mà cái khăn tắm đó cũng sắp rớt đến nơi rồi, nhìn qua màn hình camera cũng không được!
Hồng Kỳ chợt nhớ ra, hồi nãy núp ở gian ngoài nhìn trộm, hắn có thấy gã đồi bại này sờ đùi Phổ Thông. Vừa nghĩ đến cảnh đó, máu nóng của Hồng Kỳ lại bốc lên, tức giận chạy đến đạp Lý Chí hai cái. Đạp xong, Hồng Kỳ bỗng phát hiện ra, da thằng cha này bảo dưỡng tốt thật, vừa mịn vừa đàn hồi, đạp khá sướng chân. Cũng phải thôi, người ta là công tử nhà giàu mà, ăn phải ăn nem công chả phượng, mặc phải mặc gấm vóc lụa là, nào giống hắn với Phổ Thông, cả ngày đầu tắt mặt tối kiếm từng đồng bạc, chắt bóp từng tí một để trang trải cuộc sống.
Đương nhiên, trong mắt Phổ Thông, Lý Chí còn chẳng sánh bằng ngón chân cái của Hồng Kỳ. Thấy Hồng Kỳ tức giận, y đành ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.
Ánh mắt Hồng Kỳ vô tình quét qua ly rượu đặt trên tủ đầu giường, hình như hồi nãy tên biến thái này có dụ Phổ Thông uống rượu, còn bảo là thúc tình gì gì nữa. Lửa giận của Hồng Kỳ chưa nguôi, nay lại bị tạt thêm chén dầu. Hắn cười gằn bưng ly rượu lên, “Mày muốn thúc tình lắm phải không?”
Lý Chí hoảng hốt nhìn ly rượu, lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không có! Tôi không uống! Ưm…” Kháng nghị vô hiệu, Lý Chí bị Hồng Kỳ bóp miệng rót rượu vào, tuy phần lớn đều chảy ra ngoài nhưng gã cũng vô tình nuốt phải vài ngụm.
Nhìn phản ứng của Lý Chí, Hồng Kỳ bắt đầu nghi ngờ trong rượu có bỏ gì đó. Quả nhiên, không lâu sau, ánh mắt Lý Chí bắt đầu tan rã, mí mắt sụp xuống, tay chân mềm oặt không còn sức vùng vẫy.
“Hóa ra gã còn chơi trò bỉ ổi như vậy!” Không ngờ Lý Chí sử dụng cả thuốc mê, may mà Phổ Thông không uống phải.
Hồng Kỳ lại đổi góc quay. Tuy muốn quay một đoạn clip hạ nhục Lý Chí, nhưng đến cái khăn nằm vắt vẻo trên eo gã hai người cũng không dám lấy ra. Một phần là do Hồng Kỳ sợ bị đau mắt, một phần là do hắn không muốn Phổ Thông nhìn thấy. Loay hoay một hồi, quay cũng kha khá, nhưng cuối cùng khi xem lại thì cả hai đều thấy rằng clip này tính uy hiếp chẳng có bao nhiêu.
Hồng Kỳ hơi do dự, cuối cùng cũng nhận lấy. Phổ Thông gãi đầu, nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Cảm ơn.”
Ngô Trung bật cười, hai người này thành thật quá đi mất, nếu có thể, hắn cũng muốn Lý Chí kết bạn với họ, nhưng sau chuyện này, điều đó có lẽ sẽ không xảy ra. Vốn Ngô Trung cũng không biết đối tượng của Lý Chí là Phổ Thông, vừa nãy ở ngoài cửa hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng khi nhìn thấy là Phổ Thông, hắn liền thở phào.
Ngô Trung biết Phổ Thông là người tốt, hơn nữa trong chuyện này, Lý Chí là người sai trước, vì thế Ngô Trung quyết định sẽ dùng đối sách ôn hòa. Không ngoài dự đoán, sự tình nhanh chóng được giải quyết. Còn cái thẻ phòng, lúc trước hắn thuê là để “dạy dỗ” Lý Chí một trận, nhưng không ngờ gã lại trúng thuốc nằm vật ra đó, Ngô Trung đành giao lại thẻ phòng cho Phổ Thông và Hồng Kỳ, coi như bồi thường cho họ.
“Vậy là xong rồi?” Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, não Phổ Thông tạm thời vẫn chưa xử lý được thông tin.
Hồng Kỳ gật đầu, hươ hươ cái thẻ có đánh số 612, “Em muốn ở lại không?”
“Ở miễn phí, ngu gì từ chối.” Phổ Thông gật đầu ngay tắp lự.
– ————
Ba chương tiếp theo toàn là H…