Lúc về, Hồng Kỳ xách theo một túi ni lông. Hắn cẩn thận đóng chặt cửa rồi lấy đồ trong túi ra, để lên bàn.
“Đây là cái gì?” Phổ Thông tò mò hỏi, Hồng Kỳ nhếch môi, thần bí ghé vào tai Phổ Thông nói nhỏ.
“Camera?!” Phổ Thông giật nảy mình.
Hồng Kỳ ra hiệu cho y bình tĩnh, sau đó mở hộp, lôi ra cái camera mới toanh, “Cái này giá ba mươi đồng*, là loại rẻ nhất rồi đấy.”
*~ 100 000 VND
“Anh, anh mua cái này làm gì?” Phổ Thông nhíu mày, xót tiền muốn chết.
“Tối nay anh đi với em.”
Phổ Thông ngẩng phắt đầu, cương quyết từ chối, “Không được!” Thân thể y cường tráng, nếu xảy ra ẩu đã, y có cơ hội chiếm thế thượng phong. Nhưng Hồng Kỳ thì không được như vậy, tuy hắn không gầy đét như que củi, nhưng nhìn bộ dạng trắng mềm kia là biết ngay hắn không giỏi đánh nhau, lỡ hắn xảy ra chuyện gì thì Phổ Thông y sẽ hối hận cả đời.
“Đừng nghĩ đơn giản như thế, nào, đến đây, chúng ta bày mưu tính kế.” Hồng Kỳ vừa liếc qua là biết ngay Phổ Thông đang đắn đo chuyện gì, chẳng qua y đã quên mất một điều, người Lý Chí cảm thấy hứng thú là y, chứ không phải hắn. Nghĩ đến đây, một ngọn lửa giận kỳ lạ lại bốc lên trong lòng Hồng Kỳ.
Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Lý Chí giở trò vô lại trước thì đừng trách sao bọn họ lại chơi xấu.
Hồng Kỳ thấp giọng kể sơ lược về kế hoạch mình vừa nghĩ ra, nói ngắn gọn là quay clip hạ nhục Lý Chí. Hắn sẽ để Phổ Thông vào khách sạn trước, còn mình thì cầm camera núp ngoài cửa, đợi Phổ Thông khống chế gã công tử kia xong sẽ xông vào.
“Được không đó?” Phổ Thông còn hơi do dự.
“Thử rồi sẽ biết. Chúng ta sẽ dùng đoạn clip quay được uy hiếp ngược lại gã, đối với đám cậu ấm, mặt mũi là quan trọng nhất. Nếu gã vẫn mặt dày quấy rối em, anh sẽ tung đoạn clip ra cho gã xấu mặt chơi.” Dùng ba mươi đồng đổi lấy một cơ hội giải quyết cái gai trong mắt, Hồng Kỳ thấy rất đáng.
Phổ Thông trở mình đè Lý Chí xuống dưới, đồng thời quặt hai tay gã ra sau, “Tôi muốn chơi gì đó… kích thích một chút.” Phổ Thông hơi sốt sắng, nhưng giọng nói vẫn rất trấn định.
“Ây chà, không ngờ anh lại có sở thích đó đấy.” Lý Chí thấy Phổ Thông móc dây thừng ra thì có chút chờ mong, “Có sẵn đạo cụ luôn hả? Chu đáo dữ ta… Khoan, sao anh lại trói tôi, đáng lẽ anh mới là người bị trói mới đúng?”
“Yên tâm đi, dù sao anh cũng nằm trên mà.” Phổ Thông nhanh nhẹn buộc chặt hai tay Lý Chí.
Lúc đầu Lý Chí còn thích thú chiều theo Phổ Thông, nhưng càng về sau gã càng thấy không ổn, “Thôi không chơi nữa, ông đây không thích SM! Này, có nghe không hả, cởi trói mau lên!”
“Tên khốn kiếp này!” Thấy Phổ Thông móc ra sợi dây thừng thứ hai, dự cảm xấu trong lòng Lý Chí càng rõ ràng.
“Tiếp theo là chân.” Phổ Thông mặc kệ gã la hét, vẫn chăm chú làm việc của mình.
“Mẹ nó! Phổ Thông, anh dám?!” Lý Chí cho rằng Phổ Thông thật sự muốn chơi khẩu vị nặng nên thấy hơi sợ. Mặc dù gã giãy dụa rất hăng, nhưng dây thừng buộc chặt quá, lại thêm sức lực Phổ Thông rất lớn, kết quả giãy mãi vẫn chẳng thoát được.
Nhìn Lý Chí bị trói cứng ngắc nằm trên giường, Phổ Thông thở phào nhẹ nhõm.
“Phổ Thông, thả tôi ra đi, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng với anh mà.” Lý Chí cố gắng dịu giọng thương lượng với Phổ Thông.
Phổ Thông làm như không nghe thấy. Y quệt mồ hôi trán, dù sức y lớn, nhưng Lý Chí dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, trói được gã xong, y mệt thở không ra hơi. Bước đầu đã thành công, Phổ Thông liền ra ngoài gọi Hồng Kỳ vào.
“Được rồi?” Hồng Kỳ đang hồi hộp ôm camera nấp trong gian ngoài, thấy y ra thì lập tức sốt sắng hỏi. Phổ Thông gật đầu, Hồng Kỳ quay ra kiểm tra lần cuối xem cửa phòng đã khóa kỹ chưa, sau đó cùng Phổ Thông vào phòng ngủ.
“Sau lại là anh?!” Lý Chí trợn to hai mắt nhìn Hồng Kỳ, lập tức hiểu ra tất cả, gã đã vô tình rơi vào bẫy rồi. Hơn nữa cái bẫy này còn do chính tay gã đào. Cái này gọi là gì nhỉ, trộm gà không thành còn mất nắm gạo?