Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 61 – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 61

Sáng sớm, Phổ Thông đi làm, Hồng Kỳ thì ra ngoài mua thức ăn. Trên đường đến chợ, Hồng Kỳ bắt gặp cô Vương, hai người lúng túng chào nhau. Cô Vương đang đi cùng một người đàn ông, trông anh ta còn cao to hơn cả Hồng Kỳ.

“A, quên giới thiệu, đây là bạn trai tôi.” Cô Vương cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thân mật dựa sát vào người đàn ông kia, động tác của cô khiến anh ta hơi sững sờ, sau đó gượng gạo cười.

“Hai người cũng đi mua đồ ăn sao? Lãng mạn quá nha.” Hồng Kỳ cười hì hì trêu chọc hai người họ. Ba người nói vài câu khách sáo rồi đường ai nấy đi.

Hồng Kỳ cảm thấy hành động dựa vào bạn trai của cô Vương rất thừa thãi, chẳng biết là cố ý làm cho ai nhìn. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, phụ nữ thật khó hiểu, may mà người yêu của mình là đàn ông.

Hồng Kỳ dạo một vòng, mua được một con gà ác về hầm canh và vài loại rau củ. Thấy đã đủ nguyên liệu, Hồng Kỳ bèn trở về, trên đường về gặp người quen, hắn liền đánh tiếng chào hỏi, tâm trạng khá tốt.

Phổ Thông đang đẩy xe đi trên đường, chợt nghe có người gọi y. Mấy ngày gần đây, hễ nghe tiếng gọi là y như rằng sẽ có chuyện không may xảy đến, Phổ Thông ngại phiền nên không thèm quay lại.

Nhưng Phổ Thông chưa đi được bao xa thì người kia đã đuổi tới. Nó chộp lấy vạt áo Phổ Thông, “Hộc hộc, anh không nhớ tôi à? Tôi gọi mãi sao anh không quay lại?” Phổ Thông nhìn nó, ra là thằng nhóc hại y bị thành quản đánh một gậy.

“Có chuyện gì?” Phổ Thông hơi mất kiên nhẫn hỏi, dính đến thằng nhóc này là không có chuyện gì tốt hơn trơn. Thằng nhóc hơi sững sờ vì ngữ khí lạnh nhạt của Phổ Thông, nó chột dạ gãi đầu, “Cũng không có gì, chỉ muốn cảm ơn anh vì lúc trước đã giúp tôi thôi.”

“Vậy hả? Hỏi này, ngày đó cậu có ở lại không?” Phổ Thông ám muội hỏi.

Thằng nhóc sững sờ, lập tức hiểu được sự ám chỉ của Phổ Thông, mặt nó lập tức đỏ như gấc. Sau này nó mới biết, hóa ra chỗ đó là… Nhớ đến một đám phụ nữ trung niên mặt hoa da phấn, giọng thì nhão nhoét kia, thằng nhóc bất giác rùng mình, “Ở lại làm quái gì?! Mấy người đó khủng khiếp như thế, tôi chạy còn không kịp!”

“Ha ha”, tới lúc này Phổ Thông mới bật cười. Ánh mắt y vô tình liếc sang một sạp hàng, thì ra bữa nay thằng nhóc làm ăn ở đây, chắc là sợ ở lâu một chỗ sẽ bị đám thành quản đuổi đánh đây mà. Thằng nhóc nhìn theo ánh mắt Phổ Thông, hào phóng bảo: “Anh thích gì thì lấy đi, tôi không lấy tiền đâu.”

Phổ Thông suy nghĩ một chút, đẩy xe qua đó nhìn thử. Trên sạp bày rất nhiều trang sức lấp lánh, còn có dây chuyền đinh tai muôn hình muôn dạng, nhưng Phổ Thông không có hứng với những thứ này.

“Anh lấy nhẫn không? Về tặng cho bạn gái cũng được.” Thằng nhóc chào hàng theo thói quen.

“Hồng ca, đây là hoa quả em với Đại Ngưu mua để chuộc lỗi, anh nhận nha?” Tiểu Vương cười chân thành, Hồng Kỳ không tiện từ chối. Tiểu Vương liếc gã đàn ông tên Đại Ngưu kia, thấy gã còn chần chừ, cậu bèn lén nhéo gã mấy cái, Đại Ngưu ăn đau, xụ mặt, “Xin lỗi, lúc trước là tôi sai.”

“Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, cái này gọi là gì nhỉ, không đánh không quen, phải không? Hôm nào rảnh thì hai người nhớ ghé nhà tôi uống nước nha.” Hồng Kỳ khách sáo nói, hắn cũng hiểu đạo lý “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.”

Ba người hàn huyên một lúc, Hồng Kỳ tạm biệt bọn Tiểu Vương, rời đi.

“Sau em ân cần với hắn ta thế?” Sự nhiệt tình của Tiểu Vương dành cho Hồng Kỳ khiến Đại Ngưu không vui.

“Anh đúng là ngốc, được mỗi cái to xác thôi, đầu óc trì độn hết chỗ nói!” Tiểu Vương khinh bỉ liếc Đại Ngưu.

Đại Ngưu làu bàu mấy tiếng nhưng không phản bác lại.

“Hồng ca là anh kết nghĩa của Phổ Thông, bình thường Phổ Thông nghe lời anh ấy lắm, anh ấy đã chấp nhận lời xin lỗi rồi thì coi như chuyện này chấm dứt, chúng ta không nhất thiết phải đi tìm Phổ Thông nữa. Còn anh đó, lo kiếm việc đàng hoàng mà làm đi, suốt ngày chỉ biết lêu lổng với đám người kia!”

Đại Ngưu lợi dụng cơ hội nắm lấy tay Tiểu Vương, “Vậy em giới thiệu công việc cho anh đi, được không?”

“Buông ra, bị người khác nhìn thấy bây giờ!” Tiểu Vương hất tay Đại Ngưu ra, ngượng chín mặt.

“Khu thương mại này còn thiếu bảo an không, nếu còn thì anh sẽ xin vào.” Đại Ngưu muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên Tiểu Vương, hơn nữa gã cũng biết đánh nhau, làm bảo an là một lựa chọn không tồi.

“Để tôi đi hỏi thử. Nhưng anh phải thu liễm lại, không được hở chút là đánh người, biết chưa?”

“Tuân lệnh!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.