Một khoảng thời gian dài sau cuộc viếng thăm của Phó Liên, chẳng có ai dám đến gây phiền phức cho Hồng Kỳ nữa. Người xưa nói “Nhất thế nhì thân” quả không sai, có họ hàng làm lớn, cuộc sống dễ dàng hơn hẳn.
Không có gì bận lòng, Hồng Kỳ đành dốc hết tâm huyết vào Phổ Thông, không cho y đi sớm về muộn nữa, cứ cách một ngày là mua thịt bồi bổ cho y, chăm bẵm đến mức Phổ Thông béo tốt trông thấy.
Một ngày nọ, Phổ Thông đi làm về, Hồng Kỳ đang quét dọn WC. Sống với Hồng Kỳ đã lâu, y cũng nhiễm vài thói quen của hắn, chẳng hạn mỗi tối, y sẽ tự giác cất tiền vào hộp sắt nhỏ, sau đó cẩn thận ghi chú lại khoảng chi tiêu trong cuốn sổ nhỏ của Hồng Kỳ.
Lúc cất hộp sắt về chỗ cũ, Phổ Thông phát hiện ra một hộp nữa, cầm lên nhìn, hóa ra là bao cao su. Phổ Thông là đàn ông chính hiệu, y biết thứ này dùng để làm gì. Lúc còn lông bông nay đây mai đó, y đã từng thấy nhiều gã nhặt đồng nát giống mình mỗi tối mang theo thứ này ra ngoài, rất khuya mới trở lại.
Mỗi lần làm tình với Hồng Kỳ, Phổ Thông đều không xài bao, bao nhiêu “tinh hoa” đều bắn hết vào cơ thể đối phương, đổi lại sau khi kết thúc y phải tẩy rửa giúp hắn, nhưng y chấp nhận.
Y thích cảm giác hai cơ thể gắn bó chặt chẽ, vì thế y không muốn dùng bao, may là trong phòng vốn không có thứ này, Hồng Kỳ cũng chẳng đề cập gì đến.
Nhưng tại sao hôm nay tự dưng lại có hộp bao cao su nằm chình ình ở đây?!
“Khụ, ăn cơm thôi.” Hồng Kỳ mặt đỏ au len lén nhìn hộp bao cao su Phổ Thông đang ôm.
Phổ Thông thả hộp bao cao su xuống, đến xới cơm cho hai người. Suốt bữa cơm, Hồng Kỳ luôn cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của Phổ Thông, ánh nhìn trắng trợn ấy khiến hắn xoắn xuýt mãi không thôi. Cái thứ kia có phải hắn mua đâu chứ, lúc đó hắn đang loanh quanh ở khu bán thực phẩm, tự dưng gặp phải một nhóm tuyên truyền phòng chống AIDS, mới lơ đễnh một tí mà đã bị người ta dúi ngay cho một hộp rồi.
Bữa tối trôi qua trong bầu không khí ngượng ngùng. Sau khi lau dọn xong xuôi, người nào đó nén hết nổi lòng hiếu kỳ, tót lên giường lôi hộp bao cao su ra nghiên cứu.
Hồng Kỳ nghi ngờ nhìn Phổ Thông, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý, quỳ trên người y, tiếp tục cúi đầu ngậm thứ kia của y. Hồng Kỳ ngây thơ không biết rằng, đàn ông luôn bị hạ thể của người yêu hấp dẫn, có lúc, so với thật sự xách súng ra trận, kích thích thị giác còn mang lại khoái cảm nhiều hơn gấp bội. Phổ Thông cũng không ngoại lệ.
Khó lắm mới kiếm được cơ hội, Phổ Thông dại gì bỏ qua. Thế là mặc dù luôn mồm hứa sẽ không nhìn đâu, nhưng mắt y vẫn mở thao láo, dù sao Hồng Kỳ cũng chẳng biết việc xấu y đang làm. Bàn tay to lớn đầy vết chai của Phổ Thông giữ hai cánh mông của Hồng Kỳ, nhẹ nhàng tách ra.
Hồng Kỳ nhắm mắt, phồng má nuốt trọn toàn bộ côn th*t của Phổ Thông, chợt hắn cảm thấy phía sau có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm chỗ không nên nhìn.
Hồng Kỳ nghi ngờ quay lại xem, quả nhiên Phổ Thông đang chăm chú nhìn nơi đó của hắn!
“Em là đồ hứa lèo!” Hồng Kỳ vừa giận vừa ngượng định nhấc mông lên, nhưng chưa kịp làm thì Phổ Thông đã ra tay trước, y nhanh như cắt ngậm lấy tiểu Kỳ.
“A!” Kích thích đột ngột khiến Hồng Kỳ mất khống chế, suýt nữa đã ịn nguyên cái mông lên mặt Phổ Thông, may là hắn giữ kịp, nhưng lại không tài nào thoát khỏi hai bàn tay như hai gọng kìm của y.
Từ góc độ của Phổ Thông, động tác nhấc mông vừa rồi của Hồng Kỳ đã vô tình phơi bày chỗ bí mật nhất trên cơ thể hắn. Hai mắt Phổ Thông tối lại, đầu lưỡi đảo qua đỉnh phân thân, khiến hai chân Hồng Kỳ thoáng run rẩy. Biết mình có phản kháng cũng như không, Hồng Kỳ quyết định mặc kệ, vùi đầu liếm láp côn th*t nổi đầy gân xanh của Phổ Thông. Tiếng thở dốc hòa với tiếng nước dính nhớp vang khắp phòng.
Tuy Phổ Thông đang chăm sóc cho tiểu Kỳ, mắt y vẫn không dời khỏi lỗ nhỏ đáng yêu. Nhờ có cái gương, Hồng Kỳ đã bớt phản cảm đối với hậu huyệt của mình, còn Phổ Thông thì chỉ mới thấy cảnh thân dưới hai người gắn kết như thế nào, chứ trực tiếp chiêm ngưỡng lỗ nhỏ như thế này thì là lần đầu tiên.
Vì có người nhìn nên lỗ nhỏ hơi co rút, hình ảnh đó đều bị Phổ Thông thu hết vào mắt. Y tách nhẹ hai mông Hồng Kỳ ra, lỗ nhỏ hoàn toàn bại lộ trước mắt y.