“Tuy tôi chẳng phải người biết mưu cầu việc lớn, khéo ăn khéo nói, thậm chí còn hậu đậu muốn chết, nhưng mà, nhưng mà…” Phổ Thông không biết làm sao để bày tỏ tâm ý của mình, cuống đến mặt mũi đỏ bừng.
Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu trai nhỏ hơn mình vài tuổi đang lắp bắp nói những lời thề non hẹn biển, buông một tiếng thở dài.
Tâm Phổ Thông lập tức chùng xuống. Thở dài là sao? Là đồng ý? Hay là… từ chối? Đối với Phổ Thông, kẻ có kỹ năng giao tiếp gần đạt giá trị âm, đây là lần bị dày vò nhất y từng vướng phải trong đời.
Hồng Kỳ im lặng nhìn thẳng vào Phổ Thông bằng đôi mắt đỏ hoe còn vương hơi nước. Phổ Thông chột dạ đón lấy ánh nhìn của hắn, càng cảm thấy hối hận vì hành vi hèn nhát bỏ chạy của mình lúc sáng. Từ trước đến giờ y chưa từng thấy Hồng Kỳ khóc lần nào, mà bây giờ…
Phổ Thông cố chấp không buông Hồng Kỳ ra, cố gắng vắt óc sắp xếp những câu chữ để diễn đạt tâm tư tình cảm của mình, “Tôi muốn chăm sóc anh thật tốt, cả bây giờ lẫn tương lai! Ừm, thật ra toàn là anh chăm sóc tôi thôi…” Phổ Thông tự thấy lời nói của mình chả có tí xíu thuyết phục nào.
“Nhưng mà tôi hứa sau này sẽ thay đổi!” Ánh mắt Phổ Thông dần kiên định, “Tôi, tôi sẽ cố gắng… học cách yêu anh!” Môi Phổ Thông dán sát vào vành tai Hồng Kỳ, chân thành nói ra những chữ cuối cùng, nói xong, mặt y cũng đỏ như gấc. Tuy y không cắt nghĩa được từ “tình yêu”, nhưng y biết, y thật lòng yêu Hồng Kỳ!
Hồng Kỳ ngẩn người nhìn đôi môi khép mở của Phổ Thông, đột nhiên nhào lên tập kích môi y, điên cuồng gặm cắn. Phổ Thông cả kinh, nhưng không tránh né, thậm chí còn hơi hé miệng để đầu lưỡi Hồng Kỳ luồn vào.
Hồng Kỳ nắm tóc Phổ Thông, cắn xé môi y như đang trút giận, sau đó chơi đùa cùng đầu lưỡi của y. Phổ Thông cũng nhiệt tình đáp lại, vừa hôn vừa lôi Hồng Kỳ chỉ mặc mỗi áo lót và quần soóc ra khỏi chăn. Hồng Kỳ thuận theo động tác của y, hai chân thon dài linh hoạt quấn quanh vòng eo rắn chắc.
Hai người hôn được một lúc, thân dưới Phổ Thông bắt đầu rục rịch, y định tiến hành bước tiếp theo, đúng lúc này Hồng Kỳ lại đẩy y ra. Phổ Thông hoàn hồn, ảo não tự trách bản thân đã quá sơ suất, người ta còn chưa nói đồng ý hay không nữa mà!
“Hồng ca, chúng ta cùng nhau đi.” Phổ Thông buông cánh môi bị hôn đến ướt át của Hồng Kỳ ra, cọ cọ người hắn.
“Hở, chẳng phải chúng ta luôn cùng nhau sao?” Hồng Kỳ dịu dàng xoa xoa gáy Phổ Thông.
Phổ Thông đỏ mặt, ý của y không phải là “ở cùng với nhau”! Y gấp gáp kéo quần Hồng Kỳ, vươn tay tóm lấy tiểu Kỳ, dùng hành động giải thích cho hắn hiểu.
“Ê!”, Hồng Kỳ trừng y, “Thằng nhóc này, làm cái gì vậy hả?! Buông ra!” Gò má Hồng Kỳ đỏ ửng, Phổ Thông cứng đầu không thả là không thả, dưới cử động tay của y, thân dưới Hồng Kỳ dần cứng lên.
Một tay Phổ Thông xoa nắn hạ thân của Hồng Kỳ, tay còn lại cũng chẳng nhàn rỗi chu du khắp cơ thể hắn, y vẫn còn lưu luyến xúc cảm tuyệt vời của khối thân thể này. Y muốn thông qua tiếp xúc thân thể để biểu đạt tình cảm bản thân.
Hồng Kỳ vừa giận vừa buồn cười, mặc kệ Phổ Thông muốn làm gì thì làm, “Nhẹ chút, bóp hỏng của tôi cậu có đền nổi không?”
Phổ Thông bật cười, cầm lấy tay Hồng Kỳ đặt lên phân thân hùng vĩ của mình.
Hai người ma sát lẫn nhau, Hồng Kỳ chợt nhớ đến tối qua hình như Phổ Thông có khẩu giao cho hắn, cảm giác rất tốt, thân thể bất chợt run nhẹ, đồng thời cũng có chút chờ mong. Nhưng giờ không được, đang là giữa trưa, người qua kẻ lại, không phải là cơ hội tốt để làm loại chuyện này.
“Nhanh kết thúc đi, tôi đói muốn xỉu rồi đây này.” Hồng Kỳ kiếm cớ, tuy rằng bụng hắn thật sự đang đánh lô tô.
Phổ Thông sảng khoái đáp ứng, eo lưng vô thức đẩy về phía trước để thân dưới mình cọ vào tiểu Kỳ, thoải mái thở ra một hơi.