Phổ Thông rạng rỡ đẩy xe ra khỏi cơ sở thu mua phế liệu. Ngoài số tiền Hồng Kỳ đưa y làm vốn ra, trong túi y đã nhiều thêm những hai mươi ba hào!
Phổ Thông cầm tiền mà tay chân bủn rủn. Trước đây y chẳng bao giờ kiếm nổi một số tiền lớn như thế chỉ trong một buổi chiều cả.
Y vừa tưởng tượng khuôn mặt vui mừng của Hồng Kỳ, vừa đẩy xe đến khu thương mại để thu thùng các tông.
Hồng Kỳ tay chống cằm ngồi bên cửa sổ, cứ băn khoăn không biết người ta có nhớ mà bán thùng các tông cho Phổ Thông không, thấy cái bộ dạng bừng hứng khởi của y lúc đi, Hồng Kỳ không muốn làm y thất vọng.
“Tiểu Kỳ, sao lại ngẩn người thế kia?” Dì Lý bán hoa quả đi WC xong, định bỏ tiền vào hộp, thấy mặt đần của Hồng Kỳ liền tốt bụng hỏi thăm.
“Đúng lúc quá, hôm nay chị cũng có chuyện muốn bàn với cậu đây. Hôm qua cậu gặp rồi phải không, thấy thế nào?” Dì Lý nở nụ cười khó hiểu.
“Hả? Gặp ai?” Hồng Kỳ mờ mịt nhìn dì Lý.
“Con bé kia chứ ai nữa. Hôm qua chủ động chạy đến tận cửa tìm người ta, vờ vịt làm gì. Chị biết hết rồi nhé.”
“… Ý chị là cái cô bên WC phía nam hả?” Hồng Kỳ suy nghĩ một hồi.
“Đúng rồi. Này, chị hỏi nè, hai đứa nói chuyện bao lâu?” Dì Lý nổi máu nhiều chuyện. Cô gái kia cũng là người canh WC, chồng mất sớm, đứa con vẫn còn nhỏ, xứng đôi vừa lứa với Hồng Kỳ quá rồi còn gì.
“Em với cô ta có chuyện gì để nói đâu chứ.” Cuối cùng Hồng Kỳ cũng hiểu, chắc dì Lý đang muốn làm mai mình cho cô gái kia đây mà.
“Sao lại không có chuyện để nói. Chuyện yêu đương này, gia đình này, thiếu gì.”
Biết ngay mà. Hồng Kỳ vừa bực vừa buồn cười, “Em đâu có chủ động đến tìm cô ta. Em còn chẳng biết cổ là ai nữa là.”
Biết ngay mà. Hồng Kỳ vừa bực vừa buồn cười, “Em đâu có chủ động đến tìm cô ta. Em còn chẳng biết cổ là ai nữa là.”
“Thế sao hôm qua…”
“Hôm qua em đi thu phế liệu giùm thằng em, vô tình đi ngang qua đó thôi.”
Dì Lý vỡ lẽ, “Nói cách khác, tất cả chỉ là trùng hợp?”
Hồng Kỳ gật đầu.
“Ừm, cậu không có hứng thú với con người ta à? Không có một chút nào luôn?” Dì Lý vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
Hồng Kỳ dứt khoát lắc đầu, “Giờ em chưa muốn tìm người yêu. Hoàn cảnh em thế này, lại còn chăm sóc em em, không rảnh quan tâm đến một người nào nữa đâu.” Hồng Kỳ nửa thật nửa đùa nói, Phổ Thông đúng là một cá cớ không tệ.
“Nhưng…”
“Chị Lý, chị giải thích cho người ta giúp em nhé, khiến cổ hiểu lầm là không hay đâu.” Hồng Kỳ cười hì hì.
“Được rồi…” Hồng Kỳ đã nói đến thế, dì Lý cũng không tiện nhiều lời nữa.
“Cảm ơn chị.”
“Ừ.”
Dì Lý đi rồi, Hồng Kỳ thu lại nụ cười, nhíu mày. Không biết Phổ Thông đã biết chuyện này chưa, có lẽ là chưa, nếu không hôm qua y đã hỏi thẳng hắn rồi. Phổ Thông không bao giờ giấu hắn chuyện gì, điểm này Hồng Kỳ rất chắc chắn.
Phổ Thông đẩy xe đi được gần nửa khu thương mại, vài chủ tiệm còn nhớ lời hứa hôm qua với Hồng Kỳ, thấy Phổ Thông đẩy xe đi ngang qua bèn gọi y lại. Trong số đó có vài người Phổ Thông không biết mặt, y chỉ biết cười ngây ngô nói vài ba câu xã giao. Y biết những người này đều là người quen của Hồng Kỳ, nên y không ép giá, thậm chí còn mua với giá cao hơn những người thu phế liệu khác. Những chủ tiệm bán thùng các tông cho y đều biết y đang ưu đãi mình, nên có ấn tượng rất tốt với Phổ Thông.
Bảy giờ tối, Phổ Thông về đến nhà.
“Ăn cơm nào.” Hồng Kỳ vẫy tay với Phổ Thông vừa tắm xong. Y chỉ mặc mỗi quần đùi, khuôn ngực rắn chắc còn đọng nước phô ra, trông rất gợi cảm. Vóc người của Phổ Thông rất chuẩn, là do lao động mà có được.
“Sao hôm nay lại có thịt thế?” Phổ Thông vừa thổi cháo vừa nhìn bát thịt kho tàu bốc khói nghi ngút.
“Mua ở ngoài đấy.”
“Ưm, ngon quá.” Có nạc có mỡ, thơm nức mũi, hôm nay Phổ Thông vận động khá nhiều, nên sức ăn lớn hơn ngày thường, một mình y xử hết hai chén cháo ít nước nhiều cái và nửa bát thịt kho.
Hồng Kỳ cười híp mắt nhìn y ăn như hổ đói sói vồ, y vui thế làm hắn cũng vui lây.
“Nhiều dữ vậy hả?” Hồng Kỳ tròn mắt nhìn xấp tiền Phổ Thông đưa mình. Trừ tiền vốn ra, y kiếm được gần bảy mươi đồng, còn nhiều hơn tiền WC Hồng Kỳ kiếm được nữa cơ.
Nhưng Hồng Kỳ biết rõ, Phổ Thông phải cực khổ thế nào mới làm ra được số tiền này. Nếu chỉ đi lòng vòng ở khu thương mại, chắc chắn sẽ không được nhiều như thế.
Đúng là như vậy, sau khi thu hết thùng các tông ở khu thương mại xong, Phổ Thông còn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ghé các quán lề đường, các khu dân cư, chỉ cần bỏ công bỏ sức, thế nào cũng sẽ gặt hái được thành công.
Hồng Kỳ không biết phải nói gì, cất tiền, sau khi để dành được năm trăm sẽ đi gửi ngân hàng. Tuy chẳng có bao nhiêu, nhưng nếu kiên trì thì sẽ tích tiểu thành đại.
“Suýt quên. Tôi có đem mấy cuốn sách về, anh xem thử coi có thích đọc không.” Phổ Thông móc mấy quyển sách cũ y mua được ra, đưa cho Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ liếc bìa sách, cười lắc đầu, “Tôi không hợp với thể loại này.” Đống kia đều là ngôn tình, hắn cũng đâu phải tiểu nữ sinh, loại tiểu thuyết tình yêu trai gái mơ mộng có phần không thật kia chẳng phải là gu của hắn.
*Lưu ý: Chương sau có những cảnh không thích hợp với trẻ em. Xin vui lòng cân nhắc trước khi đọc.