Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 15 – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 15

“Vâng.” Phổ Thông ngồi vào bàn, thuận tay đẩy đĩa rau cho Hồng Kỳ, mặc dù hắn đã ăn hết cơm. Hai người ăn ý xem như trò đùa xấu hổ trong WC lúc nãy chưa từng xảy ra.

“Này, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.” Hồng Kỳ vừa gắp rau vừa nói với Phổ Thông, đây cũng là chuyện hắn cân nhắc từ chiều đến giờ, “Chúng ta thử đổi vị trí một ngày đi.”

“Hả?” Phổ Thông ngẩng đầu, “Là sao?”

“Là tôi sẽ ra ngoài kiếm tiền, cậu ở đây trông WC.” Nếu Phổ Thông không tự giác bảo vệ sức khỏe của mình, hắn sẽ bày mưu ép y phải nghỉ ngơi.

“Tôi không đồng ý!” Phổ Thông cự tuyệt ngay lập tức. Ngoài trời nắng gắt như vậy, Hồng Kỳ yếu ớt thế chịu sao được? Thật chẳng hiểu nổi hắn, trong phòng mát mẻ thoải mái không chịu, đòi ra ngoài lăn lộn làm quái gì chứ?

“Sao lại không đồng ý?” Hồng Kỳ đặt bát xuống, “Cậu cứ xem như đây là một bài kiểm tra, à không, là một trò chơi đi. Tôi đâu thể ru rú trong nhà mãi được, cũng phải ra ngoài làm việc học hỏi với người ta chứ, cậu nói phải không?”

“Trò gì mà quái đản thế không biết…” Phổ Thông làu bàu, không quá tán thành ý tưởng của Hồng Kỳ.

“Quyết định vậy đi. Ngày mai nhất định tôi sẽ kiếm đủ mười đồng về cho cậu xem!” Hồng Kỳ vung tay lên. Hắn nói một là một, không cho phép đổi ý.

Hai người ăn xong, dọn dẹp đâu ra đấy, sau đó lên giường nằm xem TV, quạt máy quạt vù vù, gió mát thổi tới, lại thêm vừa mới ăn no, Hồng Kỳ lại bắt đầu mơ mơ màng màng.

“Phổ Thông, ngày mai cậu nhớ nấu cơm đó.” Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hồng Kỳ không quên dặn dò. Phổ Thông cười khổ, Hồng Kỳ dám giao việc trọng đại đó cho người chẳng có tí kinh nghiệm bếp núc nào như y ư?

Thấy đã sắp đến giờ cơm, Hồng Kỳ dạo một vòng nữa rồi nặng nề lê bước trở về.

Trưa nay Phổ Thông sẽ nấu mì, nước lèo đã được nêm nếm, y chỉ cần đun cho sôi rồi bỏ mì vào thôi. Mì này nếu nấu sớm quá sẽ bị nở, không ngon, nên y cố tình đợi đến khi Hồng Kỳ gần về mới bắt đầu làm.

Hồng Kỳ đẩy cửa vào.

“Anh về rồi à?” Phổ Thông thả mì vào nồi nước lèo đang sôi ùng ục. Hồng Kỳ gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy tới bật quạt máy, quạt thẳng vào người.

“A, nước chanh!” Hồng Kỳ liếc mắt một cái liền phát hiện ly nước chanh mát lạnh đặt trên bàn. Hắn vội vã chộp lấy, ngửa cổ nốc tù tì hết nửa ly, “Sướng quá đi!”, nói rồi hắn híp mắt cười với Phổ Thông, sự khó chịu do mệt mỏi mang lại dần biến mất.

Hồng Kỳ ăn mì xong liền muốn nằm nghỉ một lát.

“Anh uống nước cái đã.” Phổ Thông đưa ly nước chanh cho hắn. Nhìn hắn nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ ửng vì nắng nóng thế kia, y có chút đau lòng, đáng lẽ ngay từ đầu y phải phản đối đến cùng chứ, giờ Hồng Kỳ chịu khổ thế này một phần lỗi cũng là do y.

Hồng Kỳ ngoan ngoãn uống hết nửa ly nước chanh còn lại, cảm thấy khá hơn một chút: “Không sao không sao, lần đầu tiên nó vậy đó, sau này sẽ quen thôi mà.”

Có đánh chết Hồng Kỳ cũng không thừa nhận hắn sắp không chịu nổi rồi. Lần này Phổ Thông không bị cái cớ hắn lừa, cương quyết chiều nay không cho hắn đi nhặt phế liệu nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.