Một tháng trôi qua trong nháy mắt. Khách đến WC không còn coi Phổ Thông là người xa lạ nữa, nhưng cũng không ít người hiếu kỳ về thân phận y, chẳng hạn như có lần một bác gái đến hỏi thăm Hồng Kỳ về Phổ Thông, Hồng Kỳ đành nói bừa Phổ Thông là em kết nghĩa của mình, cũng coi như cho y một danh phận.
Nói đến danh phận, Hồng Kỳ lại liên tưởng đến thẻ căn cước* của Phổ Thông.
“Tôi làm thẻ căn cước rồi, nhưng không mang theo bên mình.”
*Thẻ căn cước: Hay còn được gọi là chứng minh nhân dân, là một loại tài liệu nhận dạng có thể được sử dụng để xác minh các chi tiết của bản sắc cá nhân của một người dưới hình thức một thẻ nhỏ, kích thước theo một tiêu chuẩn nhất định. (Wikipedia)
Nhìn dáng vẻ không muốn nhiều lời của y, Hồng Kỳ thôi không đề cập đến chuyện đó nữa, gần đây cũng chẳng xảy ra việc lớn gì, hẳn là không cần dùng đâu, nếu chẳng may có chuyện thì vẫn còn có thẻ của hắn đây mà.
Nhiệt độ ngày càng cao, công việc của Phổ Thông đòi hỏi y phải lông bông chỗ này chỗ kia cả ngày dưới trời nắng nóng, điều này khiến Hồng Kỳ rất lo lắng, cho nên hắn kiến nghị với Phổ Thông chỉ đi làm vào buổi sáng và chiều tối, khi mặt trời sắp lặn thôi, tất nhiên Phổ Thông phản bác ngay tắp lự.
“Thời gian là vàng bạc mà.” Phổ Thông ăn trưa xong liền muốn ra ngoài.
Hồng Kỳ chăm sóc y quá tốt, lo từ miếng ăn đến giấc ngủ, còn sắm đồ cho y nữa. Y chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi, tay chân vụng về, nên chỉ có cách cố gắng kiếm tiền, hi vọng bản thân sẽ không trở thành gánh nặng tài chính đối với Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ nhìn bóng lưng xa dần của Phổ Thông, âm thầm cân nhắc chuyện gì đó.
Bữa tối hôm nay có rau trộn mua ở ngoài với cháo Hồng Kỳ nấu. Thức ăn tuy đạm bạc, nhưng có thể bù nước cho cơ thể sau một ngày dài lao động mệt nhọc.
Lúc Hồng Kỳ bưng cháo ra bàn, Phổ Thông vừa về tới. Hồng Kỳ bảo y đợi tí, hắn đun nước cho mà tắm.
Phổ Thông vốn cao ráo, hơn nữa khoảng thời gian này y được Hồng Kỳ chăm kỹ quá, lại thêm hoàn cảnh lao động, nên vóc dáng càng thêm kiện mỹ.
Phổ Thông dùng tay che thân dưới của mình, nhăn mặt nhìn Hồng Kỳ: “Hồng, Hồng ca, đưa quần cho tôi đi…” Tính Hồng Kỳ thích giỡn nhây, Phổ Thông cũng hết cách với hắn.
Màu da Phổ Thông hơi ngả sang màu lúa mạch, khác với Hồng Kỳ cả ngày ngồi trong phòng nên trắng bóc, ngoài một rổ mỡ ra thì chẳng có tí cơ nào xem được.
“Ngoan, nhấc chân lên để anh trai mặc quần cho em nào.” Hồng Kỳ chơi đến nghiện. Hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Phổ Thông, ánh mắt vô tình chạm phải vật lấp ló sau kẽ tay y.
“Hồng ca, anh…”
“Nghe lời, bỏ tay ra đi, nếu cậu không tự giác được thì để tôi giúp cho.” Hồng Kỳ làm bộ vươn móng vuốt đến, Phổ Thông hoảng hồn buông tay ra thật.
Vật nam tính của y bày ra trước mắt Hồng Kỳ. Nó rất lớn, đang trong trạng thái bán cương, hai cái túi da nặng trĩu rũ xuống.
Hồng Kỳ sửng sốt, hắn cách hạ thân Phổ Thông rất gần. Hắn hoang mang đứng dậy, mặt đỏ ửng, ném quần cho Phổ Thông, bỏ chạy: “Cậu, cậu tự mặc đồ đi, tôi vô trước đây!”
Hồng Kỳ ba chân bốn cẳng chạy vào phòng, mặt đỏ đến tận mang tai. Hắn bưng bát cháo uống ừng ực, ép mình thôi không suy nghĩ về cảnh xấu hổ vừa nãy nữa.
Hồng Kỳ uống hết nửa bát cháo, sắc mặt mới trở lại bình thường. Hắn lau miệng, nghĩ, chỉ là giỡn thôi mà, y có cái gì hắn cũng có cái đó, chỉ là kích cỡ hơi chênh lệch chút thôi…
Hồng Kỳ lắc đầu, cắm mặt ăn cơm. Phổ Thông đi vào, Hồng Kỳ chỉ ngẩng đầu liếc y một cái rồi lại cắm cúi ăn. Bầu không khí có chút lúng túng.
Phổ Thông suy nghĩ một thoáng, sau đó lấy ra một cái áo ngắn tay, mặc vào, thế này tuy rất nóng, nhưng chí ít cũng khiến hai người đỡ ngượng ngùng.
“Mau ăn đi, nguội hết bây giờ.” Hồng Kỳ đã ăn xong. Hắn nhìn Phổ Thông, lên tiếng thúc giục.