Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 03
Phổ Thông lượn một vòng về rồi mà vẫn thấy hai người phụ nữ khả nghi kia đứng chình ình trước cửa. Thấy la, y bèn bước đến hỏi, “Có chuyện gì à?”
“Không sao, em vào trước đi.” Hàng mới nhập về hôm qua vẫn còn nằm trong thùng các tông, để Phổ Thông vào kiểm kê một chút, sẵn tiện xếp lên kệ luôn. Phổ Thông gật đầu, nhìn thoáng qua hai người phụ nữ kia rồi đi vô nhà.
“Ai đấy?” Phó Thanh Hoa hỏi.
“Đó là em cháu.”
“Em cháu? Chẳng phải em cháu chết rồi sao? Thế nào vẫn sống nhăn răng vậy?” Bác gái cả rướn cổ nhìn theo bóng lưng đang loay hoay trong nhà của Phổ Thông bằng ánh mắt kinh dị.
Mặt Hồng Kỳ lạnh te, “Bọn cháu là anh em kết nghĩa ạ.”
“Gì?! Cháu có bị điên không đấy? Rảnh rỗi sinh nông nổi lấy tiền nuôi người dưng vậy đó hả?!” Bác gái cả quắc mắt trừng Hồng Kỳ, như thể Hồng Kỳ vừa phạm vào một tội tày đình nào đó.
“Hai người còn chuyện gì không? Nếu không thì làm ơn tránh ra ạ, cháu còn muốn làm ăn.” Hồng Kỳ vô cảm nói với hai người phụ nữ kia. Thái độ vênh váo và lời nói khó nghe của dì và bác gái cả làm Hồng Kỳ đau mắt đau tai, đến mức hắn ước gì hắn không phải gặp mấy người này thêm một lần nào nữa trong đời.
“Thái độ của mày là sao? Ăn nói như thằng mất dạy! Cánh cứng rồi nên lên mặt với đám già này chứ gì?!” Bác gái cả quát ầm lên, hùng hổ như muốn bứng nguyên cái nhà Hồng Kỳ lên.
Phổ Thông nghe tiếng cãi vã, liền ba chân bốn cẳng chạy ra, đứng bên cạnh Hồng Kỳ, dữ dằn trừng bác gái cả, bà ta lập tức nín khe. Vóc dáng Phổ Thông to cao, cơ bắp săn chắc, đối với hai người phụ nữ nhỏ thó thì quả thật trông y rất đáng sợ, đến Hồng Kỳ lần đầu tiên thấy y, hắn cũng tưởng y là xã hội đen cơ mà.
“Anh còn nhớ Phổ Xuất Phát không? Hai người này cũng y chang lão, đối phó với loại người vô lại, chúng ta phải dùng biện pháp mạnh mới được!” Phổ Thông nghiêm túc truyền đạt kinh nghiệm cho Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ lấy khăn tắm lau khô tay cho Phổ Thông, “Bọn họ sẽ trở lại, nếu không phải, anh đi đầu xuống đất cho em xem.”
“Anh cứ yên tâm, có em ở đây mà!” Phổ Thông tự tin vỗ ngực. Hồng Kỳ bĩu môi nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của y, thằng nhóc này giống xã hội đen chỗ nào chứ? Rõ ràng là một cục ngốc to đùng!
Sau bữa trưa, Hồng Kỳ gọi cho Phó Liên, kể cô nghe chuyện sáng nay.
Phó Liên nghe xong thì cau mày, phàm là chuyện có liên quan đến Hồng Kỳ, Phó Liên luôn giữ kín trong lòng, ngoài cô ra thì về sau còn có thêm cha cô biết nữa, “A! Chắc chắn là mẹ chị nói!” Mấy bà nội trợ có ngón nghề buôn dưa leo, tụm lại nói một hồi là đảm bảo mọi bí mật sẽ được bật mí sạch sành sanh.
“Dì và bác gái cả cứ ấp a ấp úng không chịu đi thẳng vào vấn đề, em cũng chẳng rõ mục đích của hai người đó là gì nữa.”
“Chị nghĩ là chị biết đấy.”
“Dạ?” Hồng Kỳ thấy Phổ Thông vẫn còn lui cui rửa bát, hắn bèn tìm một chỗ ngồi, rửa tai chuẩn bị hóng chuyện.
Trong số con cháu nhà họ Phó, có thể nói Phó Liên là người thành đạt nhất, mấy cậu mấy cô có thể định cư ở thành phố, đều là nhờ Phó Liên giúp một tay.
Cậu hai cũng còn đỡ, còn những người khác, Hồng Kỳ đã được tận mắt chứng kiến ngay sáng nay, đều thuộc dạng ăn cháo đá bát. Đối với họ, lợi ích là trước nhất, còn tình thân hả? Đó là cái gì, có ăn được không?