Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 110 – Botruyen
  •  Avatar
  • 44 lượt xem
  • 3 năm trước

Xí Hoang Nghi Thượng - Chương 110

Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 01

“Anh ơi, vô ăn cơm!” Phổ Thông đứng ở trước cửa tiệm gọi với ra. Bầu trời phía trên giăng kín mây đen, chắc là sắp mưa rồi.

Bữa tối là cơm ăn kèm với một món mặn một món canh do chính tay Phổ Thông nấu, đồ ăn được dọn lên bàn xong, rốt cuộc Hồng Kỳ cũng chịu ló mặt vào. Mấy ngày nay, Hồng Kỳ đã tìm được một thú vui mới, đó là xem người ta đánh cờ. Trước cửa tiệm nhà hắn, chiều chiều sẽ có mấy ông lão ôm bàn cờ vây ra thi thố, Hồng Kỳ cũng ham vui chạy lại coi. Tuy hắn cái hiểu cái không, nhưng vẫn chăm chú đứng xem từ đầu chí cuối.

“Này, em biết chơi cờ caro không?” Hồng Kỳ vừa bưng bát cơm vừa hỏi Phổ Thông. Hắn nghe nói cờ caro đơn giản hơn cờ vây, nhưng mà chơi cũng vui lắm.

“Em không biết.” Phổ Thông ngượng ngùng lắc đầu, mấy cái trò trí tuệ này không thuộc cùng một thế giới với y. Thật ra không chỉ cờ, những trò tiêu khiển khác Phổ Thông cũng hoàn toàn mù tịt, lúc trước là do không có thời gian, còn bây giờ, tuy rảnh rỗi hơn, nhưng y hận không thể dính với Hồng Kỳ 24/7, làm gì còn hơi sức để tâm đến những thứ khác.

Hồng Kỳ chớp chớp mắt, “Vậy mai hai đứa mình đi mua một bộ cờ về rồi cùng nghiên cứu ha?” Nói xong còn nịnh nọt gắp một miếng rau cho Phổ Thông.

“Nghe lời anh tất.” Phổ Thông ngoan ngoãn trả lời.

Ăn xong, Hồng Kỳ tranh thủ kiểm tra sổ sách, nhân tiện xem xem cần mua thêm gì không. Dự án của chị họ vẫn còn tiếp tục, thậm chí còn có xu hướng mở rộng thêm, là một cổ đông, mỗi năm Hồng Kỳ có thể hưởng gần 50 ngàn (~166 000 000 VND) tiền hoa hồng, cộng với tiền lời mỗi ngày kiếm được tiệm tạp hóa, trừ bớt khoảng ăn mặc nho nhỏ của hai người, tiền dư trong tài khoản ngân hàng cũng ngót nghét sáu chữ số.

Hôm sau, giải quyết xong bữa sáng, hai người khóa cửa đi ra ngoài. Ngoài bộ cờ ra, Hồng Kỳ còn phải sắm thêm hai bộ đồ mặc mùa hè và vài thứ linh tinh khác. Sáng sớm trời mát mẻ, người qua lại cũng không nhiều, hai người sóng vai đi dọc con phố.

“Dạo này cháu sống tốt không?” Phó Hồng Quốc dịu giọng hỏi thăm, cuộc đời đứa cháu này của ông bấp bênh thật. Thật ra hồi đó ông cũng có ý định giúp đỡ, nhưng mụ la sát ở nhà lại một hai không chịu, thế nên ông chỉ có thể gửi gắm tâm nguyện cho con gái lớn.

Hồng Kỳ kéo Phổ Thông lại giới thiệu với Phó Hồng Quốc. Hàn huyên đôi ba câu, Hồng Kỳ mới biết, hôm nay Phó Hồng Quốc cũng đi mua thức ăn, trên đường về thì ghé vào khu thương mại này, trời xui đất khiến thế nào mà gặp lại Hồng Kỳ. Nếu hôm nay không gặp hắn, có lẽ Phó Hồng Quốc đã quên luôn chuyện mình có một đứa cháu.

Phó Hồng Quốc vừa đi vừa tán gẫu với Hồng Kỳ, qua đó hiểu sơ hoàn cảnh hiện tại của hắn. Mặc dù con gái ông rất thân với Hồng Kỳ, nhưng nó không thường kể về chuyện của cháu trai, bởi vì vợ ông không thích nghe, thành ra ông cũng mù tịt luôn.

“Không tồi, cháu có khiếu kinh doanh đấy.” Phó Hồng Quốc tấm tắc khen Hồng Kỳ, miệng thì khen nhưng trong lòng chột dạ không thôi, kể ra thì gia đình em tư của ông chỉ còn độc một đứa con trai, thế mà suốt bảy, tám năm qua ông chẳng đoái hoài gì tới nó.

Phổ Thông rót trà cho Phó Hồng Quốc xong thì đi ra ngoài, chừa lại không gian cho hai bác cháu tâm sự.

“Bác hai ở lại ăn cơm với tụi cháu đi.”

“Để hôm khác nhé. Xem kìa, nãy giờ nói chuyện với cháu quên luôn cả thời gian, giờ bác phải về rồi, nếu không vợ bác la chết.” Phó Hồng Quốc đứng dậy chuẩn bị ra về, chợt ông sờ sờ túi áo, lần khần một hồi rồi bảo với Hồng Kỳ, “Hôm nay vội quá, không ở chơi lâu được, hai ngày sau bác ghé thăm cháu nữa nha.”

“Không sao đâu, bác ghé lúc nào cũng được ạ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.