Từ khi Lâu Minh bước vào phủ Diêm Vương, chàng thanh niên Ngô vẫn giương mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả Trần Ngư nói chuyện ông
cũng không thèm để ý. Cũng may Lâu Minh vào trong khoảng mười phút
là đi ra.
“anh Ba …”
“Thế nào, thế nào?” Chàng thanh niên Ngô đẩy cháu gái nhà mình ra, kéo Lâu Minh tránh sang một bên.
Lâu Minh cười tươi như hoa nói “Sau này sư phụ sẽ không hạn chế ông vào phủ Diêm Vương nữa.”
“thật hả?” Hạnh phúc đến thật bất ngờ làm chàng thanh niên Ngô cảm thấy không tin tưởng.
“Nhưng mà …” Ngay sau đó, Lâu Minh lại nói thêm “Nếu sư muội Miêu Miêu
vẫn không chấp nhận ông thì ông không thể miễn cưỡng cô ấy.”
Chàng thanh niên Ngô nghe đến câu “Nếu sư muội Miêu Miêu vẫn không chấp nhận
ông” mà ngực đau xót, Miêu Miêu sao không chấp nhận ông cơ
chứ, không thể, lần này ông sẽ không bỏ cuộc.
“Ta biết rồi, cám ơn cậu.” Chàng thanh niên Ngô phục hồi tâm tình, trịnh trọng nói “Ta rất có kiên nhẫn.”
Kiên nhẫn?
Chân mày Lâu Minh cau lại, nhìn khuôn mặt nửa vui nửa buồn của chàng thanh niên Ngô, nhịn không được âm thầm suy nghĩ.
Sư phụ nhà anh chỉ là không cho ông Ngô nhìn thấy Miêu Miêu, ông Ngô liền
báo mộng buộc anh và Thi Thi chia tay, vậy nếu ông Ngô không theo đuổi
được Miêu Miêu, thì anh và Thi Thi có phải là …
Nghĩ đến khả
năng, ba ngày hai lần ở trong mơ sẽ bị ông Ngô bắt buộc chia tay, Lâu
Minh nhíu mày, có cảm giác không ổn. Tình duyên của anh với Thi Thi khó
khăn lắm mới xuôi chèo mát mái, cũng không thể vì chuyện này mà gặp trục trặc được.
“Ông nội …” Miêu Miêu chính là sư muội của anh, xưng
hô thế nào cho đúng đây. Thôi, trong giai đoạn ông Ngô và Miêu Miêu chưa thành đôi, cứ kêu trước vậy cái đã.
“Hả?” Chàng thanh niên
Ngô đang cân nhắc chút nữa ông có nên trực tiếp đi vào tìm Miêu Miêu hay là đi về trước chuẩn bị rồi đến tìm Miêu Miêu, vì thế với câu nói của
Lâu Minh, ông không để ý đến lắm.
“Ông tính theo đuổi Miêu Miêu
như thế nào?” Trước giờ Lâu Minh chưa từng nghĩ có một ngày anh sẽ cùng
ông Ngô bàn luận chuyện theo đuổi con gái nhà người ta.
“Ta …” Chàng thanh niên Ngô sửng sốt một chút rồi nói “Trước tiên ta sẽ giải quyết những hiểu lầm cho rõ ràng.”
“Ông nội.” Lâu Minh thở dài, quyết định nói thẳng “Đây là âm phủ, Miêu Miêu
lại là con gái của Diêm Vương, chuyện hiểu lầm trên trần gian căn bản
là không cần giải thích với cô ấy, cô ấy có thể nhìn thấy hết mọi chuyện từ sổ sinh tử.”
“Vậy … tại sao Miêu Miêu lại không chịu gặp ta?” Chàng thanh niên Ngô ngốc rồi, nếu không còn hiểu lầm, chẳng lẽ là Miêu Miêu thực sự không thích ông.
Lâu Minh nhận ra, Thi Thi quả không hổ là do ông Ngô nuôi lớn, EQ thế này thì …, thôi, không muốn nói nữa.
Lâu Minh thở dài, vì sinh hoạt tình cảm hài hòa của anh và Thi Thi,
càng nói rõ hơn “Sư muội Miêu Miêu chắc là một cô gái rụt rè mà kiêu
ngạo.”
“Ừ.” Miêu Miêu tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng rất hiền lành.
“cô gái kiêu ngạo, rất dễ nói một đằng nghĩ một nẻo.” Lâu Minh chỉ điểm.
“Cậu có ý gì?” Chàng thanh niên Ngô đã nhận ra gì đó.
Lâu Minh lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Thi Thi, nhớ đến
mỗi một đời anh đều kiêu ngạo bị Trần Ngư đuổi theo thổ lộ, nói “Đối
với cô gái kiêu ngạo, chờ đợi và kiên nhẫn là vô dụng. Ông nội, ông càng phải … quyết đoán hơn lên một chút, để cô ấy cảm nhận được quyết tâm
của ông.”
“Quyết đoán hơn một chút?” Chàng thanh niên Ngô đã hiểu ra chút ít.
Khi chàng thanh niên Ngô vẫn còn rơi vào trầm tư, Lâu Minh nắm tay Thi Thi
tạm biệt Diêm Vương. Hai người họ đã xuống âm phủ rất lâu rồi, phải về
dương gian ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đối với linh hồn và cả thân thể.
Chàng thanh niên Ngô dường như đã ‘ngộ đạo’, đứng
trước phủ Diêm Vương hồi tưởng lại những thăng trầm tình cảm giữa ông và Miêu Miêu, ngay cả Trần Ngư tạm biệt ông cũng không nhận ra, cuối cùng
đưa ra kết luận, từ trước đến giờ ông đã áp dụng sai phương pháp.
Nghĩ thông suốt điểm này, đầu chàng thanh niên Ngô nóng lên, cắm đầu xông
vào phủ Diêm Vương, men theo linh lực của Miêu Miêu, thuận lợi tìm thấy
phòng Miêu Miêu.
Trong phòng, Miêu Miêu đang ngồi trên ghế xích
đu vuốt ve mèo, đột nhiên thấy chàng thanh niên Ngô, thì mày liễu nhíu
lại, kiêu ngạo hỏi “anh vào đây bằng cách nào?”
Chàng thanh niên
Ngô không nói lời nào, hết sức khí phách đi qua, giơ tay đem con mèo đen trong ngực Miêu Miêu ném ra ngoài, mèo đen kêu thảm thiết nhưng lại sợ
khí thế của chàng thanh niên Ngô mà không dám lại đây, xám xịt nhảy ra
ngoài cửa sổ đi mất.
“anh làm gì đấy?” Miêu Miêu tức giận.
“Miêu Miêu.” Chàng thanh niên Ngô cúi người, vây Miêu Miêu trên ghế xích đu,
vô cùng quyết đoán nói “anh tới là muốn nói cho em biết, anh vẫn thích
em. Cả đời Ngô Lễ này, từ khi năm tuổi đến giờ chỉ thích một cô gái.
Chính là em.”
Miêu Miêu bị sự thay đổi đột nhiên này làm cho sửng sốt, còn cái hơi thở của chuyện tình tổng tài bá đạo mà cẩu huyết này
là như thế nào đây?
“anh thích tôi?” Miêu Miêu cười lạnh “anh thích tôi, vậy mà vừa vào đã hùng hổ ném mèo của tôi đi rồi?”
Chàng thanh niên Ngô sững lại, nhưng rồi nghĩ đến ông chính là một tổng tài
bá đạo, lập tức hợp tình hợp lý mà nói “Con mèo kia là mèo đực.”
“…” Miêu Miêu hoàn toàn hết chỗ nói rồi, bản lĩnh ghen của người này chẳng
thay đổi chút nào, nhưng sao trong lòng cô lại thấy vui vẻ là chuyện gì
đây?
==
Vì ly thể xuống âm phủ một chuyến, Lâu Minh cảm
thấy hơi mệt, trở về chưa được bao lâu thì đi ngủ. Vốn cho rằng mọi
chuyện đã được giải quyết, anh sẽ có một giấc ngủ ngon, không ngờ chàng
thanh niên Ngô lại chui vào giấc mộng của anh.
“???” Lâu Minh cảm thấy thật ngoài ý muốn, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Cậu dạy tôi cách theo đuổi con gái đi.” Chàng thanh niên Ngô hưng phấn nói.
Chiều nay, khi xông vào phủ Diêm Vương, lấy khí thế của tổng tài bá đạo,
chàng thanh niên Ngô đã cảm giác được Miêu Miêu đã buông lỏng. Cảm nhận
này làm chàng thanh niên Ngô vô cùng kích động, nhưng vấn đề là chàng
thanh niên Ngô không rành lắm về chuyện sắm vai tổng tài bá đạo, nên lúc này lại chạy đến xin Lâu Minh giúp đỡ.
“…”
“Cậu với Thi Thi ở bên nhau, ta chưa đòi sính lễ đâu đó.”
“…”
Vì thế khi Lâu Minh tỉnh mộng, lên mạng internet, sửa sang một đêm, đóng
thành một cuốn bách khoa toàn thư hàng ngàn lời nói ngọt ngào và cách
theo đuổi con gái, đốt xuống cho chàng thanh niên Ngô.
Vì thế, tương lai một khoảng thời gian rất dài, dưới âm phủ lâu lâu có thể chứng kiến cảnh này.
“Miêu Miêu, chúng ta đi ngắm Ngân Hà đi, em ngắm sao, anh ngắm em.”
“Lăn!”
…
“Đời người sẽ có những thời điểm ai đó vì một người nào đó mà quên chính
mình. Miêu Miêu, từ khi gặp em, anh đã không còn nhớ anh là ai nữa.”
“Tránh ra!”
…
“Miêu Miêu, khi còn tồn tại anh không dám chết, anh sợ chết rồi sẽ không tìm
thấy em, anh cũng không dám sống, bởi vì nhớ em quá đau khổ.”
“…”
Chiêu chung: (Nhớ rằng, đại đa số phụ nữ trên đời này khi nói chuyện
tình yêu đều nói một đằng, nghĩ một nẻo, khi anh ngang ngược
thể hiện tình cảm, khi anh không ngừng dùng những lời có cánh tấn
công cô ấy. Nếu như người phụ nữ luôn miệng nói chán
ghét anh nhưng cô ấy lại chẳng có hành động gì dứt khoát từ
chối anh, thì anh có thể sử dụng chiêu này.)
Khi chàng thanh niên Ngô cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vì vậy, trong lúc Miêu Miêu
còn đang sững sờ, đem Miêu Miêu vây trên lan can cầu Nại Hà, dưới ánh
mắt hoảng sợ của Miêu Miêu đặt một nụ hôn xuống.
Nụ hôn đầu tiên của lão tử xem như là đã được đưa ra đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com