Hướng Nam đón Trần Ngư và Lâu Minh ở Quỷ
Môn Quan, đưa hai người làm thủ tục đăng ký sinh hồn xong thì đưa tới
một tiệm cà phê uống trà.
Cái gì? Mọi người hỏi vì sao đến quán cà phê lại uống trà hả?
Âm phủ ngay cả quán cà phê cũng có thì bán trà có gì đâu mà lạ.
Lâu Minh hơi tò mò nhìn chén trà, cảm nhận được linh lực bốc lên nhàn
nhạt từ nước trà, mơ hồ biết được tác dụng của nước trà này là gì.
“Âm phủ đã phát triển đến thế này rồi sao?” Từ khi xuống Âm phủ đến giờ, Trần Ngư cũng rất kinh ngạc “Quả thật là giống y đúc với trên thế giới
thật này.”
“Cũng hơi khác hơn một chút.” Hướng Nam giải thích “Trà chúng ta vừa kêu là trà cao cấp nhất dưới Âm phủ này, tuy thoạt nhìn thì không có gì
khác so với trà trên thế giới thực, nhưng thực ra đại đa số đồ ăn dưới
Âm phủ đều chứa một lượng nhỏ linh lực và không có hương vị gì.”
“Không có hương vị? Thì ra là thế.” Lúc này Trần Ngư mới cảm thấy thăng
bằng một chút, ngay sau đó lại hỏi “Còn loại trà có hương vị thế này thì bao nhiêu tiền?”
“Dựa theo giá trị trên thế giới thực thì một ly như vậy có giá là một trăm ngàn đồng.” Hướng Nam nói.
“Phụt!” Trần Ngư bị dọa, vừa mới văng vài giọt nước trà thì vội vàng
dùng tay bưng miệng lại, một trăm ngàn một chén trà nhỏ thế này, phun
một ngụm là mất mấy ngàn đó.
Lâu Minh ngồi một bên nhìn mà bật cười, lấy giấy ăn đưa cho Trần Ngư, khách sáo nói với Hướng Nam “Để cậu tốn kém rồi.”
“Không có gì, không có gì, lâu lâu hai người mới xuống đây mà.” Hướng Nam cười nói.
“Thật là ngại quá.” Trần Ngư nói “Tiền lương công chức cũng không cao,
chờ chúng tôi quay về, tôi đốt thêm cho cậu ít tiền giấy nha.”
“Không có gì thật mà.” Hướng Nam sâu xa nói “Tiền lương tuy ít nhưng mà các khoản thu nhập thêm rất khá a.”
“…” Trong nháy mắt, Trần Ngư và Lâu Minh im lặng, nhân viên công vụ dưới Âm phủ mà cũng ‘đen’ như vậy sao …
“À …” Trần Ngư cảm thấy đề tài này không thích hợp để nói tiếp, vì thế
nói sang chuyện khác “Chúng tôi lần này xuống đây là muốn tìm ông nội
tôi, có phải ông ấy đã ra khỏi Minh giới rồi không?” (Minh giới: khu vực phủ Diêm Vương)
“Thời gian vừa rồi, tôi bận đi công tác ở ngoài nên vẫn chưa nghe chuyện Ngô chân nhân từ Minh giới quay về.”
“Vậy cậu có biện pháp nào tra giùm tôi được không, đêm qua ông nội báo
mộng cho chúng tôi, tôi nghĩ là ông ấy đã ra khỏi Minh giới rồi chứ.”
Trần Ngư nói.
“Vậy chắc là ông ấy đã ra khỏi Minh giới rồi, để tôi hỏi đồng sự chỗ văn phòng quản lý địa ốc thử xem Ngô chân nhân có đến Vong Xuyên đăng ký
bất động sản hay không.” Hướng Nam nói.
Minh giới và Vong Xuyên trừ việc ngăn cách với nhau bởi sông Tam Thiên
còn có một tầng kết giới, sau khi chết, hồn ma nếu muốn báo mộng về thế
giới thực thì thông thường phải ra đến khu vực không có kết giới là Vong Xuyên. Cũng chính vì thế, khi Hướng Nam nghe Trần Ngư nói ông Ngô đã
báo mộng cho cô thì nghĩ là ông Ngô đã trở lại Vong Xuyên.
Hướng Nam gọi điện thoại cho quỷ sai Văn phòng quản lý bất động sản, bên đó trả lời, ông Ngô vẫn chưa đến Vong Xuyên đăng ký chỗ ở tạm thời, sau đó Hướng Nam lại gọi cho cục quản lý hộ tịch. Quỷ sai cục quản lý hộ
tịch cho biết, nếu ông Ngô thực sự không đi đăng ký, bọn họ buộc phải
đưa ông Ngô vào danh sách không có hộ khẩu, cũng nhắc nhở rằng, nếu
thành hồn ma không có hộ khẩu, sau này nhà ở, đầu thai đều sẽ bị hạn
chế.
“…” Âm phủ quản lý cũng rất là chặt chẽ.
Lâu Minh “Nếu cả hai nơi đều không tra được tin tức của ông nội, có
nghĩa là ông vẫn đang ở trong Minh giới chưa ra được hay không?”
“Vô cùng có khả năng.” Hướng Nam thở dài nói “Không hổ là ông nội của
Thi Thi, có thể xuyên qua kết giới báo mộng cho hai vị, quá lợi hại.”
“Lợi hại cái rắm á.” Trần Ngư nóng nảy “Đêm qua vô cớ báo mộng cho chúng tôi, nói rõ là muốn chúng tôi xuống đây mà. Kết quả khi chúng tôi xuống đây thì không tìm thấy người, thế này là thế nào?”
“E rằng …” Lâu Minh suy đoán có cơ sở “Ông nội muốn chúng ta đi Minh giới tìm ông.”
“Minh giới?” Trần Ngư quay đầu hỏi Hướng Nam “Muốn vào Minh giới thì phải làm sao?”
“À … Trừ những quỷ sai vô cùng đặc thù, những hồn ma còn lại muốn vào
Minh giới đều phải có giấy phép viết tay của Diêm Vương thì mới được.”
Hướng Nam lúng túng nói “Hơn nữa … Hình như … trước giờ chưa từng có
sinh hồn nào vào được Minh giới.”
“Nói cách khác là phải có giấy phép tay của Diêm Vương mới được?” Trần
Ngư hoàn toàn không thèm để mắt đến nửa câu sau của Hướng Nam.
“Ừ.” Hướng Nam gật đầu.
“Làm sao để có được giấy phép viết tay?” Trần Ngư hỏi.
“…” Hai người còn định đi à, Hướng Nam xoa xoa mồ hôi trán, nói “Không
có sự cố gì lớn thì không thể có giấy phép của Diêm Vương được.”
“Sao lại thế chứ.” Trần Ngư thất vọng.
Chúa tể của một giới không phải ai muốn gặp cũng gặp được đâu, Lâu Minh
thì không thấy có gì lạ, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi “Có quỷ sai nào ở Vong Xuyên có thể tùy ý ra vào Minh giới không?”
“Có …” Lâu Minh hỏi thế thì Hướng Nam mới nhớ ra “Hắc Bạch Vô Thường có thể.”
May quá, không phải là Đầu Trâu Mặt Ngựa!
Đây là ý nghĩ chung của hai người Trần Ngư và Lâu Minh sau khi nghe Hướng Nam nói xong.
Tuy tu vi của Trần Ngư và Lâu Minh không tệ nhưng cũng không thể ở dưới
Âm phủ lâu được, sau khi đã có phương pháp, mọi người rời khỏi quán cà
phê đến quán rượu mà Hắc Bạch Vô Thường hay đi.
Hắc Bạch Vô Thường rất dễ nhận ra, một người mặc bộ tây trang thuần đen, một người một bộ thuần trắng rất đẹp mắt, cũng chẳng cần phải nhắc đến
nguồn âm hàn linh khí dày đặc bao quanh người họ.
“Các vị là Hắc Bạch Vô Thường sao?” Lâu Minh còn đang suy nghĩ làm cách
nào để đến chào hỏi làm quen thì Trần Ngư ‘đầu tàu gương mẫu’ chạy lên
trước hỏi.
“A, đây không phải là cháu gái của tiểu Ngô hay sao?” Hắc Vô Thường nhận ra Trần Ngư ngay.
“Đúng rồi, là cháu gái của tiểu Ngô.” Bạch Vô Thường nói được một nửa,
nhịn không được mà phun một câu chửi tục “Cái tên tiểu Ngô này nói tên
mà muốn mắc ói.”
“Tiểu Ngô?” Trần Ngư không có cách nào đem cái chữ ‘tiểu Ngô’ nhỏ bé, mong manh dễ vỡ có quan hệ gì với ông nội nhà mình được.
“Chính là lão già Ngô Lễ kia.” Hắc Vô Thường mắng “Già rồi mà còn bày đặt nai tơ, đúng là lão bất tử.”
Tuy Trần Ngư cũng biết ông nội nhà mình là ông già không nghiêm túc
nhưng không thể để người khác mắng ông như thế được. Vừa nghe Hắc Bạch
Vô Thường nói vậy, thì phồng má giận dỗi nói “Ông nội tôi chỉ mới hơn
bảy mươi tuổi thôi, các ngài thì không biết đã được mấy ngàn tuổi rồi,
có tư cách gì mà nói ông nội tôi là lão già. Các ngài lại còn ăn mặc trẻ trâu thế này, đây mới gọi là bày đặt nai tơ đó.”
“…” Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, chính xác rồi, đúng là người của phái Lạc Sơn rồi.
“Thi Thi …” Lâu Minh thấy Trần Ngư cãi nhau với Hắc Bạch Vô Thường, thì
hoảng sợ, đây chính là Âm phủ đó, Hắc Bạch Vô Thường lại là quỷ thần nổi tiếng lâu đời, nếu động thủ thì phần thua chắc chắn là hai người bọn
họ.
Lâu Minh sợ Trần Ngư bị thiệt, vội vàng đi tới, ngăn người lại phía sau
lưng mình, sau đó nhìn Hắc Bạch Vô Thường chắp tay làm lễ “Hắc Tôn giả,
Bạch Tôn giả, tính Thi Thi hơi nóng nảy cũng không phải là cố ý, mong
hai vị Tôn giả thứ lỗi.”
“Lâu Minh?” Hắc Vô Thường hỏi Bạch Vô Thường “Đời này cậu ta tên Lâu Minh nhỉ.”
“Ừ.” Bạch Vô Thường trả lời.
“Bỗng nhiên nhìn cậu ta không có sát khí trên người, có chút lạ lẫm, suýt nữa không nhận ra luôn.”
“Đúng thế.”
Hai người đứng trước mặt người ta buôn dưa về chuyện người ta, có phải là kỳ khôi lắm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com