Thẩm đại sư vẽ xong phần bố trí trận pháp của mình thì nôn nóng đứng
trong trung tâm của trận pháp, ngăn cản sát khí bốn phía càng ngày càng
hung bạo, không chớp mắt nhìn chằm chằm lên các đường linh lực đang từ
từ tụ lại với nhau.
Còn một chút nữa, còn một chút nữa thôi là trận pháp được thiết lập thành công.
“Cẩn thận!” Trần Ngư chợt hét lên một tiếng, điên cuồng chạy về hướng ông Thẩm.
“Phụt!” một khúc trường đao đen nhánh không biết làm từ chất liệu gì chợt từ dưới lòng
đất xuyên lên, cùng với sự xuất hiện của mũi đao là sát khí mãnh liệt,
giống như dung nham phun trào khi núi lửa hoạt động, không gì cản nổi,
cắn nuốt hết mọi vật mà nó lướt qua.
“Thẩm Thanh Trúc!” Ông Ngô và Trần Ngư bất lực nhìn ông Thẩm đứng đầu bị sát khí ảnh hưởng mà bị đánh thốc ra ngoài.
Ông Ngô vừa định chạy đến kiểm tra tình trạng của ông Thẩm, thì thấy dưới
chân rung động mãnh liệt, một bàn tay đen như mực theo thanh trường đao
vươn ra ngoài, xung quanh sát khí dày đặc bắt đầu xoay tròn càng lúc
càng nhanh tạo thành lốc xoáy to lớn, ông Ngô bị lốc xoáy cản
trở, không thể động đậy.
“Để con qua đó.” Trần Ngư không sợ sát khí, cô vượt qua ông Ngô chạy về hướng ông Thẩm.
Ông Ngô thấy Trần Ngư chạy đi cứu Thẩm Thanh Trúc, lập tức lắc mình lui
lại, đồng thời la to với các Thiên Sư khác “Tất cả lui lại, Hạn
Bạt đã xuất thế.”
Các Thiên Sư cũng nhận ra tình hình khác
thường, lúc này nghe tiếng kêu của ông Ngô, đều lập tức xoay người chạy
ra khỏi trận Bàn Long.
Trần Ngư xuyên qua lốc xoáy, lướt qua bàn
tay đang vươn lên từ lòng đất của Hạn Bạt, lại chạy về phía trước mấy
bước thì thấy ông Thẩm đã bị sát khí hất tung ngã trênmặt đất, khóe
miệng trào máu.
“Thẩm đại sư, để tôi đưa ông ra ngoài.” Trần Ngư nâng ông Thẩm dậy, xoay người chạy ra khỏi trận pháp.
“không … không được …” Ông Thẩm vùng vẫy không chịu di chuyển, chỉ vào trung tâm trận
pháp nói “Trận Bàn Long … vẫn chưa khởi động.”
Trần Ngư quay đầu, phát hiện trên mặt đất đã bị sát khí đỏ như máu che lấp, từng đường
linh lực phức tạp đan xen với nhau đang lấp lóe sáng lên, đây là … trận
Bàn Long đã vẽ xong.
“Tôi … phải đi …” Ông Thẩm giãy giụa muốn đi khởi động trận pháp.
“Ầm!”
Dưới lòng đất, Hạn Bạt dường như không còn kiên nhẫn, rút trường đao về, sau đó tung ngay một quyền trực tiếp đánh vỡ khối đất đá che kín trên đầu
nó, sau đó hai bàn tay từ chỗ đất sụp vươn lên, bám vào đất chuẩn bị
nhảy lên.
“Để tôi đi!” Trần Ngư cắn răng một cái, buông ông Thẩm ra, xoay người chạy về phía trung tâm của trận pháp.Vì lúc bố trí trận pháp đã hao tổn rất nhiều linh lực, Trần Ngư sợ linh
lực còn lại của mình không đủ sức khởi động trận pháp, để phòng
ngừa, cô rút cây trâm Thanh Linh mà Lâu Minh đã đưa cho cô. Nhìn thấy
Hạn Bạt chuẩn bị từ dưới lòng đất chuẩn bị nhảy ra ngoài, Trần Ngư nhào
tới, toàn bộ thân thể hướng về phía trước, gần sát cái gáy của Hạn Bạt,
cắm thẳng trâm Thanh Linh vào trung tâm trận pháp.
“Vù!”
một tiếng động nhỏ vang lên, trận pháp Bàn Long khởi động, đường linh lực đan xen khắp chốn liên kết với nhau, linh khí bốn phía cũng bắt đầu xuyên qua
sát khí hội tụ về trận pháp Bàn Long.
Thành công, Trần Ngư ngẩng đầu, ai ngờ không kịp phòng ngừa đối diện với một đôi mắt đỏ như máu.
“Là ngươi!” Hạn Bạt vừa mở miệng, một luồng hơi thở tanh tưởi bốc lên còn
có lực sát thương hơn cả sát khí gấp trăm lần, Trần Ngư bị hun thiếu
chút nữa ngất xỉu.
Trần Ngư nín thở, dùng hết ý chí mới không để
mình ngất xỉu, sau đó tay phải nhấn mạnh trâm Thanh Linh xuống dưới lòng đất, sau đó, tay trái chống đất lật nghiêng người phi ra ngoài.
“Ầm!”
Trần Ngư tránh được cú đấm của Hạn Bạt vung đến trong gang tấc, lập tức đứng lên nhanh chóng chạy ra ngoài.
“đi mau!” Trần Ngư đuổi kịp ông Thẩm vẫn chưa chạy được xa, lôi kéo ông tiếp tục chạy ra ngoài.
“Xèo!”
Chạy gần đến rìa ngoài của trận pháp, Trần Ngư nghe thấy tiếng động khác
thường, phản xạ có điều kiện đẩy ông Thẩm về phía bên phải,
còn cô thì tránh sang hướng ngược lại. Trong nháy mắt hai người tách
ra, một thanh trường đạo hơn một mét vèomột phát bay qua hai người, rồi
cắm hoàn toàn xuống lòng đất.
Má nó!
Cho
dù đã cách một khoảng cách khá xa nhưng sát khí ác liệt vẫn kích thích
làm Trần Ngư nổi cả da gà. Nhưng mà, vũ khí đã rời tay, đây cũng là cơ
hội tốt, Trần Ngư đứng dậy nhổ thanh trường đao rồi cố gắng mang nó ra
khỏi kết giới.
“Vù!”
Cây trường đao run lên nhè nhẹ, sát
khí không ngừng xuyên qua bàn tay truyền vào cơ thể Trần Ngư, nhưng
mà cô không sợ sát khí. Mà Hạn Bạt hình như cũng nhận ra điều
này, hắn lạnh lùng rên lên một tiếng, một luồng sát khí dày đặc bỗng từ
thanh đao phát tán ra.
Trần Ngư không đề phòng, bị sát khí cắt qua mà kêu lên đau đớn, lúc cô buông tay ra, hai bàn tay đã tràn máu tươi.Lúc này, Hạn Bạt đã bò dậy từ dưới lòng đất, hắn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn
Trần Ngư, rồi nâng tay phải lên, thanh trường đao mà Trần Ngư vất vả lắm mới rút được ra, vèomột cái lại bay trở về. Hạn Bạt chỉ mũi đao về phía Trần Ngư, sát khí bùng phát đến cực điểm.
hắn nhận ra cô sao? Trần Ngư hơi sửng sốt!
“Con còn thất thần ra đấy làm gì? Chạy mau!” Trong lúc Trần Ngư đang còn
sững người, ông Ngô chợt vọt vào, đúng lúc kéo Trần Ngư ra ngoài.
Trong nháy mắt hai người thoát ra khỏi trận pháp, một luồng đao khí màu đỏ rực bén nhọn bay vút về phía hai người.
“Ầm!” Ánh sáng vàng chói từ trận pháp Bàn Long lóe lên, khó khăn lắm mới chặn đượcmột đao này của Hạn Bạt.
Trần Ngư quay đầu nhìn lại, mồ hôi lạnh ứa ra, cái này … lực công kích mạnh đến mức này, mọi người đánh lại thế nào được?
“Thi Thi, cô … không sao chứ?” Ông Thẩm được người đỡ chạy đến hỏi.
“Tôi không sao.” Trần Ngư vẫn chưa tỉnh hồn, lắc đầu.
“Hoàn hảo, chúng ta đã khởi động trận pháp Bàn Long đúng lúc.” Ông Thẩm vui mừngnói.
“Nhưng mà …” Hoa Diệp chân nhân chỉ vào trung tâm trận pháp – nơi Hạn Bạt
vẫnđang quơ thanh đao lớn lên nỗ lực phá vỡ trận pháp, nói “Hình như
trận pháp Bàn Long không được hiệu quả lắm.”
Mọi người sửng sốt, xoay người nhìn bóng dáng to lớn hung hãn của Hạn Bạt, làm gì có dáng vẻ bị trận pháp khống chế nửa phần.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông Thẩm bắt đầu nghi ngờ hay là trận pháp mình
vẽ đã sai chỗ nào rồi “Có phải trận pháp có vấn đề gì hay không?”
“Trận pháp không có vấn đề.” Trần Ngư lên tiếng “Là do không có đủ linh khí.
Linh khí tự nhiên trong trời đất quá mỏng, trận Bàn Long không có đủ
linh khí cần thiết nênkhông thể phát huy uy lực lớn nhất của nó.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bây giờ đang là thời đại thoái trào của thuật pháp, linh khí không đủ là điều tất yếu, cho dù bọn họ biết
nguyên nhân nhưng cũngkhông có cách nào khắc phục.
“Chúng ta
chuyển linh lực vào trong trận pháp là được.” Ông Ngô nói xong rồi tiến
lên phía trước một bước, giơ tay lên sát vào kết giới của trận pháp Bàn
Long, chuyển linh lực trong cơ thể qua bàn tay đưa vào trong trận pháp.
Các vị đại lão thấy thế cũng xôn xao tiến lên xòe tay ra, Trần Ngư
cũng đi theo dán tay lên. Nhưng mà cô chỉ vừa đặt tay lên kết giới, Hạn
Bạt đang chống lại linh lực trong trận pháp Bàn Long bỗng như cảm giác
được gì đó, nghiêng đầu quay lại, lấy mộtđộng tác vô cùng hung hãn vọt
tới, giơ đao bổ về phía Trần Ngư.
Trần Ngư hoảng sợ, đột nhiên lùi về sau một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com