Trần Ngư vẽ xong cách bố trí trận pháp Bàn Long, ông Thẩm không kịp chờ giật lấy xem. Là một đại sư về trận pháp,
ông Thẩm là người đứng đầu về việc nghiên cứu trận pháp trong số những
người ở đây, cũng chính vì vậy, ông đã bị sự tinh tế, tuyệt diệu của
trận pháp Bàn Long làm cho kinh hãi mà chắt lưỡi liên tục.
Sau nghi nghiên cứu trận pháp một hồi, mọi người quyết định lên núi
Thanh Mang, trước khi tiến hành bố trí trận pháp Bàn Long cần có chút
thời gian, nhưng Hạn Bạt có thể tỉnh bất cứ lúc nào, thời gian không thể chờ đợi, một giây một phút cũng không thể chờ thêm.
Các vị đại lão tập trung trước cửa biệt thự, chuẩn bị đón xe đi núi
Thanh Mang. Lúc này, Lâu Minh cũng từ khu phòng nghỉ đi ra, anh nhìn các vị đại sư huyền học đang tụ tập, chỉ quét qua một chút rồi ánh mắt khóa chặt lên bóng người nhỏ nhắn xinh xắn của người nào đó đang ở trong đám đông.
Trần Ngư như có cảm giác, quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Lâu Minh,
khóe mắt đuôi mày lập tức ánh lên nét cười, cô nói với ông Ngô một tiếng rồi chạy về phía anh.
“Anh Ba, anh về Đế Đô bây giờ à?” Trần Ngư biết lúc trước Mao đại sư đã đi tìm Lâu Minh nói chuyện anh quay về Đế Đô.
“Ừ.” Lâu Minh gật nhẹ đầu hỏi “Mọi người định đi phong ấn Hạn Bạt sao?”
“Dạ.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Thẩm đại sư đang giữ linh châu,
ông ấy cảm thấy lúc nữa khi phong ấn Hạn Bạt cần dùng đến nó nên em
không tiện lấy. Chờ đến khi việc ở núi Thanh Mang kết thúc, em sẽ nói
ông nội đi lấy.”
“Em cứ từ từ thôi.” Lâu Minh nói rồi móc từ trong túi một hộp gỗ nhỏ đưa cho Trần Ngư “Em cầm cái này đi.”
“Trâm Thanh Linh?” Cái hộp này, Trần Ngư đã gặp qua là để đặt trâm Thanh Linh, trước đó sau khi trở về từ núi Kỳ Liên, Trần Ngư đã đưa trâm
Thanh Linh cho Lâu Minh “Trâm Thanh Linh chắc là không có tác dụng gì
với Hạn Bạt đâu.”
“Anh biết.” Lâu Minh nhét hộp gỗ vào người Trần Ngư “Để khởi động trận
pháp Bàn Long phải cần nguồn linh lực vô cùng lớn, trâm Thanh Linh vẫn
được anh đặt trong biệt thự nên linh khí rất dồi dào, em cầm để phòng
ngừa.”
“Vâng, cũng đúng, linh khí trên núi Thanh Mang rất mỏng, có lẽ cần phải
dùng đến thật.” Trần Ngư cũng không từ chối, dù sao trâm Thanh Linh cũng không phải là một trong sáu Linh Khí lớn nhất, cầm đi cũng không sao.
“Nhưng mà … anh hi vọng là em không cần phải sử dụng đến nó.” Khởi động
trận Bàn Long cần bao nhiêu linh lực anh đã biết đến, nếu như hơn ngàn
năm trước, chỉ cần một mình anh cũng có thể khởi động nó, nhưng bây giờ
linh khí trong trời đất rất mỏng, trận Bàn Long có thể khởi động nhờ hấp thu linh khí trong không khí ít đi rất nhiều, chính vì vậy cần Thiên Sư bổ sung Linh Khí nhiều hơn.
Điều duy nhất an ủi được anh đó là, lần đi khởi động trận Bàn Long lần
này không chỉ có một mình Thi Thi mà còn có tám vị đại sư khác, nhưng
Lâu Minh vẫn có chút không yên lòng.
“Thi Thi, xuất phát.”
Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện các vị đại sư đã ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát, ông Ngô đang đứng cạnh xe giục cô.
“Anh Ba, em đi đây.”
“Em đi đi, chú ý an toàn nhé.” Lâu Minh dặn dò.
“Vâng.” Trần Ngư ‘vâng’ một tiếng, con mắt chuyển chuyển, bỗng nhiên
nhón chân khẽ hôn trộm lên khóe môi Lâu Minh một cái rồi mới vội vàng
xoay người chạy.
Lâu Minh sững sờ, ngón tay không tự chủ mà chạm nhẹ lên nơi mà Trần Ngư
hôn lên, rồi lộ ra ý cười thản nhiên, nhưng khi ánh mắt chạm vào vùng
sát khí đỏ ngầu phía xa xa, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng.
“Tam thiếu?” Điền Phi thấy Lâu Minh đứng bất động thật lâu, nhịn không được mà nhắc nhở anh.
“Đi thôi.” Lâu Minh thu hồi ánh mắt, nhíu lông mày rồi ngồi vào xe.
=
Ngồi trong xe ô tô đang hướng về núi Thanh Mang, Mao đại sư nhớ đến lúc
sáng, thái độ khác thường của Lâu Minh thì quay đầu hỏi Trần Ngư “Trần
tiểu hữu, Lâu Minh vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt, sao vậy ạ? Anh Ba thấy khó chịu ở đâu sao ạ?” Trần Ngư nhạy cảm hỏi.
“Không có gì, tôi sợ cậu ấy bị sát khí làm ảnh hưởng.” Mao đại sư lắc
đầu không nói cho Trần Ngư biết, ông đã đồng ý với Lâu Minh vì sợ Trần
Ngư sẽ bị phân tâm khi phong ấn Hạn Bạt.
“Chắc là không sao đâu ạ, Hạn Bạt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phong
ấn, sát khí chưa rời khỏi núi Thanh Mang, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến
anh Ba đâu.” Trần Ngư an ủi.
Mao đại sư gật đầu thở dài “Hi vọng lần này phong ấn có thể thuận lợi hoàn thành, làm cho bách tính thoát khỏi kiếp nạn này.”
“Chắc chắn là sẽ thành công.” Trần Ngư tin tưởng mười phần.
“Thành công rồi thì sao?” Ông Ngô bỗng nhiên lên tiếng “Hai mươi năm
trước chúng ta phong ấn một lần, ở thời điểm trước đó cũng có người đã
phong ấn Hạn Bạt, nhưng mà chỉ cần Hạn Bạt còn chưa chết thì cứ một
khoảng thời gian là nó sẽ lại thức tỉnh. Nhưng mà ngược lại chính là,
huyền học ngày càng xuống dốc, lần Hạn Bạt tỉnh giấc tiếp theo, coi
chừng chẳng còn người nào có năng lực phong ấn nó lại nữa.”
Mao đại sư nghe xong, tâm đắc mà gật đầu “Lạc Hà chân nhân lo lắng rất
đúng, chỉ tiếc là chúng ta không có phương pháp giết chết Hạn Bạt.”
Nghe đến đó, cảm thấy có gì đó, Trần Ngư quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm ông nội nhà mình.
Ông Ngô trừng mắt nhìn lại, sau đó lơ đãng quay đi chỗ khác.
Trần Ngư sợ Mao đại sư nghe thấy nên lấy điện thoại ra nhắn tin cho ông nội (Lúc nãy ông nói vậy là có ý gì?)
Ông Ngô (Có ý gì là sao?)
Trần Ngư (Ông đừng có làm lơ với con, lúc trước chúng ta chỉ thương
lượng chuyện phong ấn Hạn Bạt thôi, bây giờ ông nói đến chuyện giết Hạn
Bạt là sao?)
Khi Trần Ngư biết núi Thanh Mang có Hạn Bạt, cũng không phải là không
nghĩ đến chuyện sử dụng Huyền Minh Tịnh Sát Quyết, nhưng mà Huyền Minh
Tịnh Sát Quyết phải là Thiên Sư có công đức lớn mới sử dụng được. Trần
Ngư không đủ công đức, lại thêm không cần phải sử dụng Huyền Minh Tịnh
Sát Quyết để giải quyết chuyện này nên Trần Ngư cũng không nhắc đến. Cô
vẫn cho là ý tưởng của ông nội cũng giống vậy, dù sao mấy ngày này cũng
không thấy ông nhắc đến chuyện Huyền Minh Tịnh Sát Quyết. Nhưng lúc này, Trần Ngư không còn cảm thấy như vậy nữa.
Ông Ngô (Ông chỉ thuận miệng thôi.)
Trần Ngư (Ông lão, ông ngốc ở thôn Đại Mộc mấy chục năm, ngay cả tiền
xây đường cũng muốn con kiếm về, trên người ông chắc là không có công
đức gì lớn chứ.)
Ông Ngô liếc nhìn cháu gái nhà mình, cất điện thoại di động đi, không trả lời.
Trần Ngư nôn nóng, cúi đầu tiếp tục nhắn tin (Ông lão, con nói rồi đó, ông đừng có làm liều nha.)
Trần Ngư (Sau khi phong ấn Hạn Bạt xong, con sẽ ghi lại cách bố trí trận pháp Bàn Long)
Trần Ngư (Để thế hệ sau cách mỗi trăm năm đến gia cố một lần, Hạn Bạt sẽ không thức tỉnh nữa.)
Trần Ngư (Bây giờ không cần thiết phải hi sinh một ai đó mới có thể giải quyết tình hình.)
Trần Ngư (Ông lão, ông đừng có nổi máu anh hùng giùm con nha.)
Trần Ngư thấy ông Ngô không thèm đọc điện thoại thì nóng ruột lấy tay
chọt chọt vào người ông Ngô. Ông Ngô bị cô làm phiền, không còn cách nào đành lấy điện thoại ra nhìn một chút rồi trả lời (Biết rồi, nhìn ta
giống như người xả thân vì người khác lắm à?)
Trần Ngư nhìn thấy trả lời, nghĩ cũng phải, từ khi cô bắt đầu học trừ
ma, điều đầu tiên ông lão dạy cô đó chính là lấy tiền. Với tính ‘thực
dụng’ như vậy thì nhìn cách nào cũng không giống người quên mình vì
người khác a, Trần Ngư nhất thời yên lòng.
Ông Ngô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, núi Thanh Mang đã gần ngay trước mắt.
Huyền Minh Tịnh Sát Quyết vẫn ở núi Kỳ Liên, vì sao hai mươi năm trước
ông không phát hiện ra, nếu như lúc đó ông phát hiện được thì e rằng …
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com