“Trận pháp Bàn Long, Bàn Long …” Thẩm
Thanh Trúc đi đi lại lại trong phòng khách, một lúc lâu sau mới nhớ đến
những ghi chép trong sách cổ “Thời xưa có một trận pháp tuyệt diệu, có
thể bao vây rồng bay, rồng vào trong trận sẽ thành rồng bay vòng quanh,
gọi là trận pháp Bàn Long. Thì ra là trận Bàn Long, trận Bàn Long …
trách không được có thể phong ấn Hạn Bạt.”
“Thẩm đại sư, ông biết trận pháp này sao?” Nghiêm Sùng Minh kinh ngạc nói.
“Biết chứ, đây là một trong mười trận pháp tuyệt diệu nhất trong giới
huyền học, chỉ tiếc là đã sớm bị thất truyền rồi.” Nói đến thất truyền,
vẻ mặt Thẩm Thanh Trúc vừa mất mát vừa tuyệt vọng.
Tâm tình của các vị đại lão còn lại cũng chùng xuống, vất vả lắm mới
biết phương pháp phong ấn Hạn Bạt là trận pháp gì, kết quả lại là một
trận pháp đã sớm thất truyền, biết rồi thì còn có ích gì.
“Hay là chúng ta lên trang web huyền học tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp,
triệu tập tất cả các Thiên Sư trong giới huyền học ra ngoài tìm kiếm xem có thể tìm được cách triển khai trận pháp Bàn Long hay không.” Lương
lão gia đề nghị.
“Đúng thế.” Mao đại sư cũng phụ họa “Nếu Hoa Diệp chân nhân tính quẻ nói chúng ta còn một chút hi vọng, lúc này Trần tiểu hữu lại nhận ra phương pháp phong ấn Hạn Bạt là trận pháp Bàn Long, như vậy không chừng trận
pháp này chưa hoàn toàn thất truyền đâu.”
“Tôi cũng hiểu là có khả năng này, tuy bây giờ là giai đoạn thoái trào
của huyền học, rất nhiều dòng họ lớn đều mất đi người thừa kế. Nhưng
điều này cũng chỉ có nghĩa là thế hệ sau chưa tiến vào thế giới huyền
học mà thôi, cũng không có nghĩa là trong thuật pháp của các môn phái,
trong các quyển sách về trận pháp sẽ không đề cập đến trận pháp này.”
Thẩm Thanh Trúc mang theo mong đợi nói, ông cũng hiểu lời của Mao đại sư và Lương lão gia không phải là không có lý.
“Nhưng nếu tìm như vậy thì chúng ta phải tìm trong bao lâu chứ?” Hoa Diệp chân nhân lên tiếng nghi ngờ.
“Chỉ cần có thể tìm được, cho dù mất bao lâu cũng phải đi tìm.” Thẩm Thanh Trúc nói.
Mọi người lại im lặng, Thẩm Thanh Trúc nói không sai, bởi vì đây là biện pháp duy nhất.
Trong sách cổ có ghi lại, huyền sát hung hãn, không thể giết chết, cần
có đạo trời dẫn sét, nhưng Hạn Bạt lại là dị vật của Trời, tránh được ba lần đạo trời, nói cách khác, phải làm cho Hạn Bạt ba lần phạm vào tội
ác bị đạo trời trừng phạt thì mới có thể gọi sét giết chết.
Ba lần, lúc đó thì sinh linh trong thiên hạ đã bị diệt vong bao nhiêu rồi.
“Sao lại phải phiền phức mà đi tìm như vậy?” Trần Ngư chớp chớp đôi mắt
to tròn, vẻ mặt vô tội và khó hiểu “Tôi đã thấy trận pháp Bàn Long rồi
mà a.”
“Cái gì?” Tám vị đại lão trừ ông Ngô, còn lại đều đứng phắt dậy, hùng hổ nhìn Trần Ngư.
“…” Trần Ngư hoảng sợ, không tự chủ mà rụt rụt về sau.
“Mấy ông làm gì đấy, muốn làm cái gì? Đều ngồi xuống hết cho tôi, thật
là một đám chưa hiểu việc đời.” Rõ ràng mình cũng cảm thấy vô cùng kinh
hãi nhưng ông Ngô bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Chư vị đại lão ‘chưa hiểu việc đời’ xấu hổ ho khan mấy tiếng, gượng gạo ngồi lại ghế của mình.
“Thi Thi à, cô gặp trận pháp Bàn Long ở đâu?” Mấy người ngồi đây đều
đáng tuổi ông nội của Trần Ngư nên đều theo ông Ngô gọi Trần Ngư là Thi
Thi.
“Tôi thấy ở núi Kỳ Liên, khi tôi tham gia giải thi đấu Huyền Linh thì nhìn thấy bên trong hang đá.” Trần Ngư nói.
Ông Ngô sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được là Trần Ngư đang tìm cớ. Ông
và Trần Ngư tất nhiên đều biết trong núi Kỳ Liên bây giờ chỉ còn lại hai pháp khí, nhưng mà người khác không biết a. Bởi vì có quan hệ với giải
thi đấu Huyền Linh nên núi Kỳ Liên đã trở thành thánh địa của giới huyền học, trong đó có chứa những vật kỳ lạ, ly kì thì đối với người ngoài
chẳng có gì lạ, cũng chẳng có cách nào kiểm chứng. Nên cô nói thấy trận
pháp Bàn Long trong núi Kỳ Liên thì có cảm giác tin cậy hơn.
“Giải thi đấu Huyền Linh, cô ở bên trong kết giới nhìn thấy?” Hoa Diệp chân nhân hỏi.
“Đúng thế, lúc đó, tôi cùng cháu trai ông Lương là Lương Quang cùng với
Tần Quan Hải và sư huynh Thiệu Kỳ lập thành một đội tham gia giải đấu
Huyền Linh.” Trần Ngư biết khi cô đột nhiên nói cho mọi người là mình
biết cách bố trí trận pháp Bàn Long thì nhất định sẽ gây nghi ngờ nên cô đã chuẩn bị sẵn lý do.
“Tôi nhớ người thắng trong giải lần này là cháu trai ông Lương, Lương Quang.” Mao đại sư nhìn Lương lão gia.
“Thằng nhóc đó chỉ may mắn thôi.” Lương lão gia nói xong, nhìn về phía
Trần Ngư nói “Đặc biệt là Trần tiểu hữu, nghe nói lúc đó cô quyết tâm đi tìm pháp khí thứ hai cho nên đã nhường pháp khí thứ nhất cho Lương
Quang.”
“Pháp khí thứ hai?” Hoa Diệp chân nhân hỏi lại.
“À …Kỳ thực là không có pháp khí thứ hai.” Mao đại sư cười lúng túng
“Lúc đó tôi chỉ hy vọng những thanh niên Thiên Sư tham gia giải thi đấu
có cơ hội cọ xát nhiều hơn nên mới nói vậy thôi.”
Trước đây, Mao đại sư mượn cớ cảm nhận được trong kết giới của giải thi
đấu Huyền Linh có món pháp khí thứ hai là vì muốn các Thiên Sư dự thi
giúp tìm được Linh Khí thứ tư. Nhưng trước mặt chư vị đại lão, đặc biệt
là người am hiểu bói toán Hoa Diệp chân nhân, lời nói dối của Mao đại sư rất dễ dàng bị bóc trần nên đúng lúc này lên tiếng giải thích.
Nhưng mà lúc này mọi người cũng chẳng quan tâm đến lời nói dối vô hại của ông.
“Mặc dù lúc đó ông chỉ tùy tiện nói nhưng những người tham dự chúng tôi đều coi là thật.” Trần Ngư vừa cười vừa nói “Khi nhìn thấy pháp khí thứ nhất, Tần Quan Hải còn cảm nhận dưới bệ đá trưng bày pháp khí thứ nhất
còn có cái gì đó. Tôi tưởng là pháp khí thứ hai, vì vậy thừa dịp kết
giới còn chưa đóng, nên đã phá bàn đá nhảy xuống.”
“Cho nên khi những người khác bị kết giới bắn ra ngoài, còn cô thì sáng
hôm sau mới ra được.” Lương lão gia đã nghe Lương Quang nói chuyện này
“Dưới bệ đá cô nhìn thấy trận pháp Bàn Long?”
“Đúng vậy!” Trần Ngư thuận thế nói “Dưới bệ đá có một hang đá (thạch thất), trên vách đá khắc cách bố trí trận pháp Bàn Long.”
“Cô còn nhớ nó không?” Thẩm Thanh Trúc kích động lại đứng lên.
“Tôi nhớ kỹ!” Trần Ngư quả quyết nói.
Quá tốt rồi, tất cả các đại lão như thấy đường sống trong cõi chết, thở phào một hơi.
Kẻ lừa đảo, đây là lời oán của ông Ngô đối với cháu gái nhà mình.
Bởi vì Trần Ngư nhớ rõ cách bố trí trận pháp Bàn Long, mọi người quyết
tâm nói Trần Ngư vẽ lại trận pháp, sau một hồi nghiên cứu, thừa dịp Hạn
Bạt chưa hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, lại phong ấn trở lại một lần
nữa.
Chư vị đại lão ngồi ở sảnh lớn, trừng mắt nhìn Trần Ngư vẽ lại cách bố
trí trận pháp, chỉ có Mao đại sư lặng lẽ đứng dậy rời khỏi, đi về phía
khu phòng nghỉ.
“Mao đại sư.” Cửa phòng Lâu Minh mở ra, lúc này anh đang ngồi trên ghế đọc sách.
“Cậu dậy sớm vậy?” Rạng sáng mọi người đã tỉnh dậy, thời gian thảo luận
hơi lâu nhưng bây giờ mới chỉ sáu giờ sáng thôi, hôm qua Lâu Minh đã có
cả một ngày mệt mỏi trên đường.
“Sát khí nặng như vậy, tôi làm sao mà ngủ được.” Lâu Minh khép sách lại, trả lời.
“Tôi tới cũng là vì việc này đây.” Mao đại sư nói “Lâu Minh, cậu dọn dẹp đi rồi rời khỏi núi Thanh Mang ngay.”
Lâu Minh biết Mao đại sư lo lắng cho sát khí trong cơ thể anh sẽ bị sát
khí của Hạn Bạt ảnh hưởng, vì thế gật gật đầu nói “Tôi cũng định nói với mọi người một tiếng rồi đi.”
“Vậy là tốt rồi.” Mao đại sư yên tâm.
“Hạn Bạt … Mọi người tìm được phương pháp rồi sao?” Lâu Minh lo lắng nói “Theo cảm giác của tôi thì phong ấn núi Thanh Mang chỉ có thể chống đỡ
trong một ngày nữa.”
“Trần tiểu hữu cũng nói như vậy, cũng may chúng tôi đã tìm ra phương pháp.” Mao đại sư nói.
“Phương pháp gì?” Lâu Minh tò mò.
“Khi Trần tiểu hữu tìm được Linh Khí thứ tư, trong hang đá chứa Linh
Khí đã phát hiện trận pháp phong ấn Hạn Bạt, trận pháp Bàn Long.”
“Trận pháp Bàn Long?!”
Lâu Minh chỉ cảm thấy đầu mình bị vật gì đó đâm một cái, anh khó chịu mà hừ một tiếng.
“Lâu Minh, cậu làm sao vậy? Cậu thấy không thoải mái ở đâu?” Sắc mặt Lâu Minh trắng bệch, không phải là bị sát khí ảnh hưởng đấy chứ.
Lâu Minh che trán, khó chịu nhắm hai mắt, một đoạn đối thoại đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
=
“Chuyến này đồ nhi đi, còn có một chuyện muốn nhờ người.”
“Con nói đi.”
“Với tu vi của đồ nhi, chỉ sợ chỉ có
thể miễn cưỡng dời đi sát khí của Thanh Linh. Về sau, mong sư phụ siêu
độ cho nàng, đưa nàng đi chuyển thế luân hồi.”
“Có thể, nhưng con phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì ạ?”
“Con muốn cứu công chúa Linh Cơ, ta
không ngăn cản con, rốt cuộc nàng bị biến thành Hạn Bạt cũng có một phần nhân quả của con. Nhưng con cần phải lưu trong linh hồn con một dấu ấn, ghi lại phương pháp phá giải. Vi sư không đành lòng nhìn con mang theo
sát khí luân hồi trăm ngàn thế.”
“Sư phụ, năng lượng linh hồn của con đều phải dùng để chịu tải sát khí, sợ là không còn dư thừa để lưu lại dấu ấn.”
“Chỉ lưu lại phương pháp thanh trừ sát
khí mà thôi, không cần phải lưu giữ kí ức một đời của con, không cần
dùng nhiều năng lượng linh hồn. Nếu như con không chịu, vi sư đành dùng
trận pháp Bàn Long để phong ấn công chúa Linh Cơ.”
“Sư phụ …., vâng, đồ nhi tuân mệnh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cô nương cầm một gốc cây hoa hồng, rồi lại cầm một bụi bách hợp.
Cô nương: Cái nào đẹp hơn?
Chàng thanh niên Ngô: Cái nào cũng đẹp.
Cô nương rõ ràng là không vui.
Chàng thanh niên Ngô: Cây hoa hồng đẹp.
Cô nương nguýt hắn một cái.
Chàng thanh niên Ngô: Hoa bách hợp cũng đẹp.
Cô nương lạnh lùng hừ một tiếng, đem hoa trong tay ném mạnh xuống đất: Đàn ông đều là đồ phụ tình!
(Quả nhiên là hắn đã quên mầm hoa nhỏ trong khe núi rồi!)
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com