Trần Ngư về phòng, vất vả lắm mới thiu thiu ngủ thì lại bừng tỉnh bởi cảm
nhận được nguồn sát khí vô cùng mạnh mẽ. Cô đẩy cửa ra, đứng ở cửa phòng nhìn về hướng núi Thanh Mang, một vùng sát khí đỏ như máu chiếu vào màn đêm đen đỏ rực như ánh hoàng hôn.
“Kẹt kẹt …”
Trần Ngư quay đầu, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của ông Ngô.
“Ông nội.”
“Đi thôi, chắc là những người khác cũng tỉnh dậy hết rồi.” Ông Ngô nói xong thì quay người đi về phía phòng khách.
Đêm nay đã định trước là không ai được ngủ ngon rồi.
Các vị đại lão, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc đi đến sảnh lớn, cũng chỉ có
Mao đại sư nhìn thấy Trần Ngư thì quan tâm hỏi thăm “Trần tiểu hữu tỉnh
rồi, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Dạ, không, tôi rất khỏe.” Trần Ngư cười đáp lại.
Mao đại sư gật gật đầu “Lâu Minh đâu?”
“Chắc là anh Ba đang còn ngủ.”
Mao đại sư nhíu mày rồi nói “Nhất định phải nói Lâu Minh mau rời khỏi đây.”
Sát khí của Hạn Bạt tuy là chưa hoàn toàn thoát khỏi phong ấn của núi
Thanh Mang, nhưng một khi sát khí thoát khỏi phong ấn, Lâu Minh mà va
chạm với sát khí của Hạn Bạt thì tỉ lệ bùng phát sát khí của anh là vô
cùng cao, nếu cả hai đồng thời bùng phát thì hậu quả khó mà lường được.
“Vâng.” Trần Ngư gật đầu đồng ý, nhưng bây giờ trước hết cần thảo luận việc núi Thanh Mang.
Chín vị đại lão đã đến đủ, Thẩm Thanh Trúc là chủ nhà làm chủ tọa, vẻ
mặt vô cùng nghiêm túc nói “Tôi tin là mọi người cũng đã cảm nhận được,
phong ấn núi Thanh Mang có thể bị phá giải bất cứ lúc nào.”
“Thẩm đại sư, phong ấn đã lúc nào cũng có thể bị phá giải thì chúng ta
còn ngồi đây thương lượng làm cái gì. Điều chúng ta cần làm là phải chạy nhanh đến núi Thanh Mang để phong ấn lại mới đúng chứ.” Lương lão gia
chưa bao giờ thấy một khối sát khí khổng lồ như thế, đơn giản là không
thể tưởng tượng được nếu Hạn Bạt thoát khỏi phong ấn thì sẽ tạo ảnh
hưởng như thế nào với nhân gian.
“A di đà Phật, Lương thí chủ nói rất đúng.” Khổ Hải đại sư đồng ý.
“Lương thí chủ, sư đệ, hai người nghe Thẩm thí chủ nói hết đã.” Từ Hải đại sư nói.
Khổ Hải đại sư và Lương lão gia sửng sốt, lập tức an tĩnh nhìn Thẩm Thanh Trúc.
Thẩm Thanh Trúc thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng “Hai mươi năm
trước, tôi cùng bạn bè ngẫu nhiên phát hiện phong ấn ở nơi này đã bị nới lỏng. Vì vậy, nhân lúc Hạn Bạt chưa hoàn toàn thức tỉnh, triển khai
trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn để gia cố phong ấn, nhưng mà lúc đó sức
mạnh của sát khí hoàn toàn kém xa so với bây giờ.”
Cái gì? Bốn vị Thiên Sư mới đến, ngoại trừ Trần Ngư, ba vị còn lại đều nhíu mày.
“Mặc dù như thế, trong quá trình gia cố lại phong ấn, Lục thí chủ và
Minh thí chủ vì trực tiếp chống chọi với sát khí của Hạn Bạt, cuối cùng
không địch lại được, kiệt sức mà chết.” (Lục thí chủ chính là mối tình đầu của ông Ngô đó mọi người)
Tay ông Ngô đặt trên vai ghế khẽ run lên, cúi thấp đầu làm mọi người
không nhìn rõ nét mặt của ông. Còn lại mấy vị đại lão còn lại vẻ mặt đều lộ vẻ bi thương.
Trong phòng khách yên lặng trong khoảng khắc, Khổ Hải đại sư chợt mở
miệng nói “A di đà Phật, chỉ cần có thể phong ấn được Hạn Bạt, sống chết không sao hết.”
“Đúng thế.” Lương lão gia phụ họa “Cùng lắm chỉ là đi luân hồi mà thôi.”
Mao đại sư cũng gật đầu tán thành.
Nhưng mà Trần Ngư lại không đồng ý, trong lòng nói thầm một tiếng: mấy
ngài lớn tuổi nên đương nhiên không sợ đi luân hồi rồi, còn tôi vẫn chưa kết hôn được với anh Ba đâu.
Đương nhiên là Trần Ngư cũng chỉ nói thầm trong lòng, không ngốc đến nỗi nói ra lời để lôi kéo thù hận.
“Mấy ông nghe không hiểu sao?” Bỗng nhiên ông Ngô lên tiếng nói đến điểm mấu chốt “Hai mươi năm trước, phong ấn núi Thanh Mang chỉ nới lỏng một
chút thôi, chín người chúng tôi đi gia cố đã gặp phải hậu quả như vậy.
Hôm nay, Hạn Bạt núi Thanh Mang lúc nào cũng có thể tỉnh lại, coi như
chín người chúng ta đều khó giữ được mạng sống thì trận pháp Cửu Chuyển
Huyền Môn cũng không còn phong ấn được Hạn Bạt nữa rồi.”
Mọi người không thể tin nhìn ông Ngô, sau đó đồng loạt nhìn chủ tọa Thẩm Thanh Trúc.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Thẩm Thanh Trúc bất đắc dĩ “Trận pháp Cửu Chuyển
Huyền Môn là trận pháp phong ấn do tổ tiên nhà họ Thẩm lưu truyền lại,
nhưng … uy lực của nó không đủ để phong ấn Hạn Bạt.”
“Lẽ nào thế gian đã định trước là phải gặp kiếp nạn này?” Từ Hải đại sư chắp hai tay niệm một câu ‘A di đà Phật’.
“Dù có được hay không, chúng ta vẫn nên đi thử một lần, còn hơn là ở chỗ này chờ chết.” Nghiêm Sùng Minh nói.
“Ông muốn chết thì mình ông đi đi.” Ông Ngô ghét bỏ nói.
“Ngô Lễ, ông chính là cái đồ sợ chết, muốn thì ông rời khỏi đây đi,
không ai ngăn ông.” Nghiêm Sùng Minh nhìn ông Ngô không vừa mắt, thế là
vặc trở lại.
“Hai vị, giờ này không phải là lúc cãi nhau.” Hoa Diệp chân nhân chợt lên tiếng “Chắc là ông Ngô không có ý này đâu.”
Nghiêm Sùng Minh tức giận hừ một tiếng, nhưng vẫn nể mặt mũi của Hoa Diệp chân nhân, không nói gì thêm.
Thẩm Thanh Trúc thấy Hoa Diệp chân nhân lên tiếng, nghĩ đến trong mấy
người thì Hoa Diệp chân nhân là người am hiểu nhất về bói toán, vì vậy
nhịn không được hỏi “Không biết Hoa Diệp chân nhân có tính toán tình
hình núi Thanh Mang lần này cát hung như thế nào không?” (Cát: may mắn,
hung: xui xẻo)
“Tôi đã tính rồi!”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn.
Hoa Diệp chân nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói “Quẻ bói cho thấy vẫn còn một chút hi vọng.”
Một chút hi vọng, đó chính là có biện pháp, sắc mặt mọi người dịu lại, lại bắt đầu thảo luận từ đầu.
“Sát khí càng ngày càng nặng, cũng không biết là phong ấn có thể chống
đỡ đến lúc nào.” Nghiêm Sùng Minh lo lắng “Một khi để Hạn Bạt thoát khỏi núi Thanh Mang, lúc đó dù chúng ta có tìm được phương pháp phong ấn một lần nữa, hậu quả đó …”
Nghiêm Sùng Minh không nói rõ hậu quả như thế nào nhưng các vị ngồi đây đều có thể tưởng tượng ra.
“Phong ấn chắc là có thể chống đỡ được một ngày nữa.” Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe bỗng nhiên vang lên, ở giữa những giọng nói trầm khàn, già nua bỗng có vẻ khác lạ.
Ông Ngô nhìn thoáng qua cháu gái nhà mình, trong mắt lóe lên tia nghi
hoặc, nhưng rất nhanh ông suy đoán, chắc là kí ức của kiếp trước đây mà.
“Trần tiểu hữu, sao cô lại biết?” Đang ngồi cạnh Trần Ngư, Mao đại sư kinh ngạc.
“Cô là tiểu bối mà biết cái gì?” Nghiêm Sùng Minh lại không tin tưởng Trần Ngư (tiểu bối: người vai vế thấp)
Các vị đại lão còn lại, mặc dù chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng khi
phát hiện người nói là Trần Ngư thì trên mặt phần lớn đều tỏ vẻ xem
thường.
“Ông không có bản lĩnh mà còn ngồi đó vặn vẹo người khác? Đều sống đến
tuổi này rồi mà vẫn không có tiền đồ như thế.” Ông Ngô hừ lạnh một
tiếng, trong giọng nói đầy sự khinh miệt.
“Ông nói ai đó?” Nghiêm Sùng Minh tức giận đứng phắt dậy.
“Ông chứ ai!” Ông Ngô thản nhiên thừa nhận.
“Ông …” Nghiêm Sùng Minh nén giận nói “Được, để cháu gái ông nói rõ xem
nào, nếu như cô ta nói đúng, tôi-Nghiêm Sùng Minh- sau này trước mặt Ngô Lễ ông sẽ tuyệt đối không bao giờ nói nửa chữ ‘không’.”
Ông Ngô hừ một tiếng, quay đầu nói với Trần Ngư “Phổ cập cho ông ta thêm kiến thức đi.”
“Ấy …” Ông lão nhà mình quả nhiên là bậc thầy trong việc kéo thù hận lên người.
Trần Ngư đành phải ‘đâm lao phải theo lao’, nói “Từ nhỏ thể chất của tôi đặc thù, âm sát không thể xâm nhập, mẫn cảm với sát khí nhiều hơn so
với người bình thường.”
“Âm sát không thể xâm nhập?” Thẩm Thanh Trúc kinh ngạc nói “Cô không sợ sát khí?”
“Vâng.” Trần Ngư gật đầu.
Ở đây trừ ông Ngô và Mao đại sư, những người khác đều nghe thấy lần đầu
tiên, sắc mặt hoặc ít hoặc nhiều đều biểu lộ sự kinh ngạc.
“Nên tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến đổi của sát khí trên núi
Thanh Mang.” Trần Ngư dừng lại mấy giây, sắp xếp lại từ ngữ rồi tiếp tục “Hôm qua ở núi Thanh Mang, sở dĩ tôi bị ngất xỉu là vì linh lực của tôi bỗng bị trận pháp phong ấn rút cạn.”
Ông Ngô nhíu mày, biết cháu gái nhà mình lại bắt đầu sáng tác chuyện xưa.
“Trận pháp phong ấn rút cạn linh lực của cô?” Thẩm Thanh Trúc không thể
tin “Ý cô muốn nói là trận pháp phong ấn Hạn Bạt phía dưới trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn sao?”
“Vâng!” Trần Ngư gật đầu không chút do dự.
Trước đó Trần Ngư vẫn không nói gì chính là đang tìm một lý do hợp lý
cho việc Linh Cơ truyền lại cho cô trận pháp phong ấn Hạn Bạt, cô phải
tìm một lý do hợp lý, không để người khác nghi ngờ.
“Cô cũng biết trận pháp đó là gì sao?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Trúc mong đợi.
“Tôi biết.”
Đám người giật mình, ánh mắt nhìn về Trần Ngư cũng biến đổi, chỉ có ông
Ngô bình tĩnh không ngẩng đầu, ông sợ mình biểu hiện quá mức kinh ngạc
sẽ làm giảm tính thuyết phục của Trần Ngư, mặc dù bây giờ trong lòng ông cũng đang vô cùng ngạc nhiên.
“Trận pháp đó là gì?” Thẩm Thanh Trúc kích động đứng lên.
“Trận pháp Bàn Long!” Trần Ngư nói vô cùng rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com