Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào – Chương 141: Chương 107.2 – Botruyen

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 141: Chương 107.2

“Ông …” Nghiêm Sùng Minh nói “Tình hình
buổi sáng như thế nào tất cả những người ngồi đây đều thấy, là cháu gái
ông đã gọi Linh Khí phong ấn Hạn Bạt ra.”

“Buổi sáng tất cả có chín người, cháu gái tôi nhỏ tuổi nhất, tu vi thấp nhất, tại sao lại nói Linh Khí là do nó gọi ra?”

“Tôi … Làm sao mà tôi biết được?” Nói một cách chính xác, bảy người họ
ngồi ở đây thảo luận cả ngày cũng không thể hiểu rõ lý do gì mà Linh Khí lại đột nhiên từ dưới lòng đất bay lên.

“Không biết thì đừng có tùy tiện chụp mũ cho người khác.” Ông Ngô cảnh
cáo “Một tuần trước Linh Khí đã có rung động, hôm nay bỗng nhiên từ dưới đất bay lên, chín người chúng ta đều ở đó, tại sao các ông lại chỉ nghi ngờ cháu gái tôi, tại sao không thể là do cả chín người chúng ta đều
lên đó nên mới ảnh hưởng đến trận pháp linh lực của núi Thanh Mang?”

“…” Nguyên nhân này đúng là bọn họ chưa từng nghĩ tới.

“Sao nào? Các ông đẩy hết mọi chuyện lên người cháu gái tôi? Rồi có phải là cũng đẩy chuyện nhân quả do Hạn Bạt xuất hiện lên đầu nó luôn?” Ông
Ngô chất vấn.

“A di nhờ phúc, Ngô đạo hữu bớt giận, chúng tôi không có ý này.” Từ Hải đại sư vội vàng lên tiếng trấn an.

“Dù các ông nghĩ như vậy, cũng phải hỏi đạo trời có đồng ý hay không.”
Ông Ngô mắng “Dù sao thì chờ đến ngày xuống mồ, các ông tự coi nhân quả
của chính mình thì đều biết mà thôi.”

Sự việc ở núi Thang Mang, tất cả mọi người đều không có bất cứ cảm ứng
gì với Linh Khí là do trước đó họ đều thu lại linh lực của bản thân, cho nên bọn họ căn bản sẽ không nghĩ linh lực của mình sẽ ảnh hưởng đến
trận pháp linh lực trên núi Thanh Mang. Chẳng qua là lúc đó đột nhiên
Trần Ngư té xỉu, Linh Khí từ lòng đất bay lên lại bay thẳng đến trên
người Trần Ngư cho nên mọi người mới suy luận logic (Luận lý thành
chương) thành Trần Ngư là người đánh thức Linh Khí.

Nhưng mà lúc này nghe ông Ngô nói như vậy, đầu tiên bọn họ sửng sốt, rồi lập tức mặt mo nóng lên. Còn không phải sao, ở đây chín người thì có
tám người đều có thể làm ông nội cho cô bé, nhưng mà khi có việc xảy ra
lại đều đẩy hết mọi chuyện lên đầu tiểu bối (thế hệ nhỏ). Hơn nữa lúc đó Trần Ngư xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều vây lại, nếu như là nói
Linh Khí bay đến trên người Trần Ngư thì không bằng nói là rơi vào ở
giữa chín người.

“Được rồi, để tôi gọi điện mời bác sĩ đến là được chứ gì?” Thẩm Thanh Trúc bối rối ho khan một tiếng, lên tiếng trấn an ông Ngô.

Mời bác sĩ thì mời bác sĩ, cũng không phải là ông cố tình không mời,
Trần Ngư té xỉu là vì bị linh lực tác động làm ảnh hưởng lớn đến hơi thở của cơ thể, tìm bác sĩ thì có lợi ích gì chứ. Nhưng mà vì không muốn bị ông Ngô mắng nữa, Thẩm Thanh Trúc cảm thấy mời bác sĩ đến cũng tốt, có
thể trấn an ông Ngô, cũng là làm lỗ tai của họ nhẹ nhàng hơn một chút.

“Hừ!” Ông Ngô hầm hừ xoay người rời đi.

“Từ từ …” Thẩm Thanh Trúc nói “Chúng tôi đang nói chuyện về núi Thanh Mang, ông có muốn ở lại bàn chuyện không?”

“Cũng không phải là cháu gái ông hôn mê, đương nhiên là các ông thoải mái rồi.” Ông Ngô trợn trắng mắt rồi xoay người đi.

Bảy đại lão trong giới huyền học ngồi trong phòng khách lúng túng đưa
mắt liếc nhìn nhau, trong một chốc lát không có người nào lên tiếng.

Một hồi lâu, vẫn là Từ Hải đại sư hồi phục lại trước, tiếp tục câu
chuyện lúc nãy “Hạt linh châu kia mặc dù đã bị nhiễm sát khí nhưng bản
thân nó lại chứa linh lực vô cùng dồi dào, kỳ lạ hơn chính là sát khí và linh khí này cùng tồn tại hòa hợp trong linh châu, không công kích lẫn
nhau.”

Từ Hải đại sư nói xong, sáu vị đại lão còn lại đều đồng loạt gật đầu biểu thị sự kinh ngạc của chính bản thân mình.

Chỉ có Mao đại sư vuốt râu mép, rối rắm trong lòng, ông nói ra hay là
không nói ra đây. Cái cảm giác mình có hiểu biết hơn các vị đại lão ở
đây thật là vừa thoải mái lại vừa rối rắm.

“Mao đại sư, ông nghĩ ra được điều gì rồi?” Lương lão gia tử tương đối
thân quen với Mao đại sư nên nhận thấy thái độ khác thường của ông, lên
tiếng hỏi.

Mọi người nghe thấy thế thì đều quay đầu nhìn qua.

Mao đại sư không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, nói “Tôi chỉ đang nghĩ,
sau khi linh châu này từ dưới đất bay lên, không khí ở núi Thanh Mang
đúng là có thay đổi nhưng phong ấn cũng không lập tức bị phá bỏ. Đó có
phải là điều chứng minh hạt linh châu này cũng không phải là Linh Khí
chủ yếu để phong ấn Hạn Bạt hay không?”

“Đúng thế, hạt linh châu này đúng là không phải là pháp khí phong ấn Hạn Bạt. Chắc hẳn nó là do cao nhân năm đó phong ấn Hạn Bạt, không cẩn thận đánh rơi ở đó. Nếu không thì khi linh châu được tìm thấy thì phong ấn
Hạn Bạt sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.” Thẩm Thanh Trúc đồng ý

“Nói như vậy thì Hạn Bạt có thể có khả năng không thức tỉnh không?” Lương lão gia tử hỏi.

“Hạn Bạt sẽ thức tỉnh.” Thẩm Thanh Trúc lắc đầu thở dài, rầu rĩ nói “Hai mươi năm trước, khi Hạn Bạt có dấu hiệu thức tỉnh, là mấy người chúng
tôi phát hiện kịp thời, nhân lúc Hạn Bạt chưa thức tỉnh hoàn toàn đã
dùng trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn gia cố lại phong ấn. Nhưng mà vừa
rồi … trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn đã bị phá vỡ.”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bây giờ đi gia cố phong ấn thêm một lần nữa.” Lương lão gia tử nói.

“Nào có dễ dàng như vậy.” Vẫn rất ít nói chuyện, Hoa Diệp chân nhân mở
miệng nói “Trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn yêu cầu chín người cùng lúc ra tay, mà bây giờ Trần tiểu hữu đang còn hôn mê.”

“Chúng ta có thể tìm người khác đến giúp đỡ.” Mao đại sư nói.

“Có tìm được người có đủ tu vi không còn chưa nói …” Trên mặt Thẩm Thanh Trúc ánh lên vẻ tuyệt vọng “Hơn nữa … mọi người không cảm nhận được gì
sao?”

Mọi người sửng sốt.

“Sát khí trên núi Thanh Mang đã thổi tới, Hạn Bạt có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.”

Nghe lời cảnh báo của Thẩm lão, một người cẩn thận cảm nhận một lần nữa, quả nhiên cảm ứng được một tia sát khí từ hướng núi Thanh Mang. Vẻ mặt
mọi người đều biến đổi, trong lòng ưu sầu như lửa đốt, bây giờ huyền học đang xuống dốc, Hạn Bạt mà xuất hiện thì làm cách nào phong ấn được
đây?

==

Lúc Trần Ngư tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một không gian đen như mực, cô nhìn bốn phía xung quanh sau đó phát hiện đây không phải là thế giới thực.

Cô đang bị làm sao vậy?

Trần Ngư nhớ lúc cô vừa lên núi Thanh Mang thì cảm thấy có chút khó
chịu, khi càng đến gần vật đang cất tiếng gọi cô thì cảm giác khó chịu
càng gia tăng, dường như có thứ gì đó đang lôi kéo linh hồn cô, làm cho
tinh thần của cô ngày càng mơ hồ, sau đó … cô nhớ hình như mình đã bị
hôn mê.

“Rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau.” Một giọng nữ êm ái bỗng nhiên vang lên phía sau Trần Ngư.

Trần Ngư kinh ngạc quay người, cô nhìn thấy một cô gái có tám phần giống mình mặc bộ váy áo cổ trang, quanh thân phủ một quầng sáng vàng nhạt, ở nơi đen tối này nhìn cô cười dịu dàng.

“Không, phải nói là cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.”

Tác giả có lời muốn nói:

Có một ngày, cô nương và chàng thanh niên Ngô ra ngoài bắt ma, cô nương
bị thương, chàng thanh niên Ngô cõng cô nương từ trong núi sâu đi ra,
trên đường đi cảnh xuân tươi đẹp, phong cảnh rất là mỹ lệ.

Cô nương: Quả nhiên mùa xuân mới là thời gian đẹp nhất trên thế giới này.

Chàng thanh niên Ngô: Ừ.

Cô nương: Anh cũng cảm thấy mùa xuân là mùa đẹp nhất?

Chàng thanh niên Ngô nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

Cô nương: Rốt cục là có hay không?

Chàng thanh niên Ngô nhỏ giọng nói: Phải cùng với em.

Cô nương: Cái gì?

Chàng thanh niên Ngô gân cổ nói lớn: Phải cùng với em mới là thời gian đẹp nhất.

Cô nương: Anh không được nói lung tung.

Chàng thanh niên Ngô mất mát cúi đầu, vì đang cõng người nên chàng trai
không nhìn thấy gương mặt cô nương giờ đã đỏ bừng giống như hoa đào mùa
xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.