Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào – Chương 132: Trận Pháp Năm Ngôi Sao Hội Tụ (Ngũ Mang Hối Tinh Trận) – Botruyen

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 132: Trận Pháp Năm Ngôi Sao Hội Tụ (Ngũ Mang Hối Tinh Trận)

Núi Kỳ Liên.

Trần Ngư lấy được Linh Khí thì vội vàng đặt vé máy
bay về lại Đế Đô, nhưng ông Ngô muốn ở lại sắp xếp mấy việc sau giải thi đấu Huyền Linh nên không về cùng Trần Ngư.

Thực ra việc sắp xếp mấy việc chỉ là cái cớ mà thôi, ông Ngô không đi cùng Trần Ngư là vì còn có chuyện ông vẫn chưa hiểu rõ.

Lúc này, ông đang đứng trên đỉnh Kỳ Liên, trong hang đá cất giữ Linh Khí,
nhìn chằm chằm những hình vẽ sinh động như thật trên vách đá mà sững sỡ.

Mỗi động tác đánh đuổi ma của vị Thiên Sư trong bức họa, đều là những pháp
quyết đặc thù của phái Lạc Sơn, có mấy pháp quyết ngay cả ông Ngô cũng
chưa bao giờ thấy. Ông cũng chưa bao giờ kể rõ ràng lịch sử của môn phái Lạc Sơn, thậm chí sựhiểu biết của ông về môn phái Lạc Sơn phần lớn là
từ những quyển nhật ký của các vị chưởng môn đời trước lưu lại mà thôi.

Từ nhật ký của chưởng môn đời thứ sáu, ông Ngô biết, bởi vì mấy chục năm
chiến loạn, oán khí của thế gian không ngừng được sinh ra, rất nhiều
tướng quân chết trận nơi sa trường biến thành cương, đệ tử phái Lạc Sơn
vì cứu người độ thế (cứu giúp người) mà lần lượt xuống núi trừ ma, tổn
thất rất nhiều.

Từ nhật ký chưởng môn đời thứ mười, ông Ngô biết, vì nhân tài ngày càng hiếm hoi, phái Lạc Sơn dần dần không còn lớn mạnh như xưa, cả núi Kỳ Liên lớn như vậy nhưng cũng có khi không một bóng
người. Vì vậy, các vị chưởng môn sau này cũng rời khỏi núi Kỳ Liên, chỉ
thỉnh thoảng quay về bái tổ sư.

Từ nhật ký chưởng môn đời thứ
mười sáu, ông Ngô biết, vì thế hệ kế thừa của phái Lạc Sơn càng ngày
càng ít, quy định của môn phái cũng chỉ cho có (thùng rỗng kêu to), thế
hệ sau tùy theo sở thích của mình muốn làm gì cũng được nhưng duy
nhấtmột điều không đệ tử nào có thể quên. Đó là mười năm mở kết
giới một lần, lấy pháp khí làm điều kiện để những nhân sĩ trong giới
huyền học khắp nơi tề tựu về núi Kỳ Liên.

Đối với truyền thống
lập dị như vậy, Trần Ngư cũng từng hỏi ông Ngô lý do nhưng ôngkhông trả
lời, vì ngay cả ông cũng không hiểu rõ.

Cũng chẳng biết tại sao
chưởng môn các đời của phái Lạc Sơn đều rất lười biếng, làm chưởng môn
vài chục năm nhưng chỉ viết có hai ba câu là xong, nên rất nhiều truyền
thống của phái Lạc Sơn có thể biết đến nó nhưng lại không biết giá trị
của nó. Nhưng duy nhất chỉ có truyền thống mười năm tổ chức giải thi đấu Huyền Linh một lần sẽ đều được các vị chưởng môn viết vào nhật ký.

Mà bây giờ, khi đứng trong hang đá nhìn những thứ này, trong thoáng chốc
ông Ngô cảm thấy, cái truyền thống được giữ vững mấy trăm năm của phái
Lạc Sơn chắc chắn là vì hang đá này cùng với bí quyết Huyền Minh Tịnh
Sát (bí quyết làm sạch sát khí màu đỏ) bên trong nó.

Hoặc cũng là vì Lâu Minh.

Cả người Lâu Minh mang theo huyền sát, lại mang kí ức luân hồi chuyển thế
mấy kiếp, trong sáu món pháp khí cần có để tinh lọc sát
khí thì có một món để ở nhà tổ của phái Lạc Sơn, mà trùng hợp hơn chính
là, nơi đây cũng chính là nơi cất giữ bí quyết Huyền Minh Tịnh Sát.

Còn Thi Thi, tại sao lại có thể chất không sợ sát khí, tại sao cũng mang theo ký ức luân hồi chuyển thế.

Thực sự là phiền chết đi được!

Ông Ngô phiền não nhăn lông mày. Từ sáng sớm hôm nay, sau khi được Trần Ngư đưa cho bí quyết Huyền Minh Tịnh Sát, ông Ngô liền có một cảm giác bất
an, mà mộtđoạn kí ức nào đó đã bị ông cố quên lãng cũng dần dần hiện ra.

Bí quyết Huyền Minh Tịnh Sát là pháp quyết chuyên dùng để chống lại Hạn
Bạt, vì sao lại xuất hiện ở thời điểm này mà không phải thời điểm nào
khác. Điều này có quan hệ như thế nào với Lâu Minh, Thi Thi và cả phái
Lạc Sơn nữa chứ.

Ông Ngô suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn không thể hiểu được gốc rễ, trăm mối ngổn ngang trong lòng làm ông càng phiền
não, càng cảm thấy bất an.

Ông Ngô rất ghét cái cảm giác này.

Dù là người bình thường, khi có cảm giác bất an thì cũng có thể xảy ra
chuyện gì đó xui xẻo, huống hồ là người trong giới huyền học như ông
Ngô.

Cả đời ông, loại cảm giác bất an như vậy mới chỉ xuất hiện ba lần.

Lần đầu tiên là khoảng năm mươi năm trước, đó năm sư phụ của ông-chưởng môn phái Lạc Sơn đời trước, lão già mà ông vừa yêu vừa hận thực sự trở
thành ông lão đãchết.

Lần thứ hai là khoảng hai mươi năm trước, khi ông quyết định rời khỏi giang hồ, về thôn Đại Mộc ở ẩn.

Lần thứ ba chính là hôm nay.

Ông Ngô lại nhíu mày, cái cảm giác biết rõ là có chuyện xảy ra nhưng lại không biết rõlà chuyện gì, thật sự là bực bội.

Nghĩ không ra, ông Ngô cũng không rối rắm lâu, với ý nghĩ ‘binh đến tướng chặn, nước
lên thì đất ngăn’, lúc chạng vạng tối ông quyết định rời khỏi núi Kỳ
Liên. Nhưng ông Ngô không ngờ đến chính là, binh và nước lại đến nhanh
như vậy.

==

Sân bay.

Khi ông Ngô cầm vé sắp lên máy bay, thì âm thanh báo tin nhắn trên QQ bỗng dồn dập vang lên.

Tiếng tít tít vang lên không ngừng, thật là phiền mà.

Ông Ngô tưởng người trong chiến đội Du Long thúc giục ông quay về, vì vậy
khi lấy điện thoại di động ra định nhắn giờ ông đang ở sân bay rồi.
Nhưng đến khi nhìn thấy hình avatar trên phần mềm QQ đang không ngừng
lóe lên thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Hoa Diệp chân nhân: Núi Thanh Mang có biến đổi.

Từ Hải đại sư: Núi Thanh Mang?

Nghiêm Sùng Minh: Có phải phong ấn bị lỏng không?

Hoa Diệp chân nhân: Mấy ngày trước tự nhiên bần đạo cảm thấy không yên nên
gieomột quẻ, quẻ tượng chính là điềm đại hung, vị trí chỉ về hướng Tây
Bắc, ở gần vị trí núi Thanh Mang.

Nghiêm Sùng Minh: Thẩm Thanh Trúc không phải ở gần núi Thanh Mang sao?

Thẩm Thanh Trúc: Bây giờ tôi đang ở núi Thanh Mang, cũng không phát hiện có gì bất thường, chờ đã …

Trong nhóm yên tĩnh một phút đồng hồ.

Thẩm Thanh Trúc: Trong phong ấn dường như có vật gì đó đang di động.

Hoa Diệp chân nhân: Vật gì vậy?

Nghiêm Sùng Minh: Hạn Bạt chuẩn bị thức tỉnh sao?

Từ Hải đại sư: A di đà phật!

Thẩm Thanh Trúc: không phải là Hạn Bạt, nhưng vật này lại di chuyển xuống
dưới sẽlàm phong ấn lỏng ra, các ông đến núi Thanh Mang rồi xem xét
lại đi.

Hoa Diệp chân nhân: Có ai liên lạc được với Ngô Lễ không, nếu phong ấn gặp chuyện, chúng ta phải tìm ông ta.

Trong nhóm lại yên tĩnh trong nháy mắt, hiển nhiên là không ai có phương thức liên lạc với Ngô Lễ.

Tôi là đại hào: Tôi thấy rồi, tôi đang đi máy bay tới đó đây.

Ông Ngô nhắn tin xong thì đem vé máy bay đến Đế Đô ném vào thùng rác bên cạnh, đến quầy mua vé máy bay đến núi Thanh Mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.